Rất nhiều dị bảo hiện thế thường sẽ đi kèm với cảnh tượng kỳ dị, điều này đều không thể bình thường hơn, trong Kim Diễm thành xuất hiện mấy bảo bối cũng rất bình thường, nhưng tông chủ cùng đại trưởng lão đều rất mẫn cảm chú ý tới mười tám hình ảnh cổ xưa kia.
Điều này dường như có một chút tương tự như Vĩnh Hằng Kiếm mà họ biết.
Vĩnh Hằng Kiếm! Thực sự là nó?!
Hơn tám năm, từ sau khi phụ mẫu Tần Mệnh mất tích, nó cũng biến mất hơn tám năm.
Làm thế nào nó có thể xuất hiện ở Kim Diễm thành! Lại còn là ở thời kỳ đặc thù Tần gia vừa mới được thả ra!
Đại trưởng lão đứng ở đỉnh núi, nhìn về phía Kim Diễm thành, đáy mắt hiện lên lãnh mang.
Nam Cung Lăng Vũ! Có thực sự là ngươi?
Năm đó sau khi đội ngũ áp tải của phụ mẫu Tần Mệnh bị cướp bóc, hắn từng phái qua tứ đại cổ thành liên thủ điều tra. Một là lục tìm kiếm mẫu Tần Mệnh, một là điều tra xem có phải có thế lực khác phục kích bọn họ hay không. Kim Diễm thành vào thời điểm đó là tích cực nhất, có thể nói là tận hết sức lực để điều tra.
Bây giờ có vẻ như, vừa ăn cướp vừa la làng sao?
- Đại trưởng lão!
Hai vị trưởng lão đi lên đỉnh núi, cung kính hành lễ.
- Theo ta đi Kim Diễm thành một chuyến.
Hai vị trưởng lão trao đổi ánh mắt:
- Ngài tự mình đi qua?
- Mỗi người mang theo năm trăm đệ tử, trước khi trời tối, xuất phát!
- Chúng ta còn không xác định đó chính là Vĩnh Hằng Kiếm, tùy tiện đi qua có thể hay không...
- Tàn hồn tại Dược Sơn không còn nữa, hẳn là nó đánh thức Vĩnh Hằng Kiếm. Nếu Vĩnh Hằng Kiếm đã hiện thân ở Kim Diễm thành, chuyện năm đó hẳn là có liên quan đến Nam Cung gia tộc. Có hay không, thẩm tra là biết.
- Chúng ta hiểu rồi.
Hai vị trưởng lão bước nhanh lui ra.
- Nam Cung Lăng Vũ, ngươi tốt nhất là nên chuẩn bị một cái cớ!
Đại trưởng lão thấp giọng lạnh lùng, thanh âm giống như là băng tuyết giá lạnh rơi xuống, lạnh thấu xương.
..................
Đỉnh Dược Sơn!
Tông chủ tìm dược lão trên Dược Sơn, mở miệng liền hỏi:
- Tàn hồn ở đâu?
- Tần Mệnh!
Trưởng lão Dược Sơn thức tỉnh từ trong thiền định.
- Tần Mệnh? Ý ngươi có nghĩa là tàn hồn trong cơ thể của hắn?
Tông chủ không thể tưởng tượng nổi nhìn trưởng lão Dược Sơn.
Tần Mệnh? Tàn hồn cùng Tần Mệnh? Làm thế nào hai người họ có thể ở cùng một chỗ! Đây là muốn hủy Thanh Vân tông a!
- Không cần lo lắng, Lăng Tuyết đang canh giữ Tần Mệnh, giữa bọn họ có ước định.
- Lăng Tuyết có thể nắm chắc không? Tần Mệnh sát tính quá nặng, tâm cơ càng nặng, ta đều đánh giá thấp hắn.
- Hắn vẫn luôn là hắn, là chúng ta chưa từng nghiêm túc hiểu rõ hắn.
Trưởng lão Dược Sơn cơ bản có thể kết luận, chính là Tần Mệnh đánh thức Vĩnh Hằng Kiếm, hơn nữa đã liên thủ tàn hồn đem nó mang đi. Lúc trước hắn suy đoán Tần Mệnh ít nhất nửa năm mới có thể tra được hung thủ, không nghĩ tới ngắn ngủi một tháng liền lấy được Vĩnh Hằng Kiếm.
Tông chủ cau mày:
- Tần Mệnh phát hiện hung thủ, cũng không phải thông tri tông môn trước tiên, hắn muốn làm gì?
- Hắn có tàn hồn, cần gì tông môn, hắn là muốn dùng phương thức của mình giải quyết trận loạn cục này.
- Hắn muốn loạn cục như thế nào? Hắn là đang đùa với lửa!
- Cũng như ngươi nói, ngươi đánh giá thấp hắn ta. Ngươi đã sẵn sàng để tập trung vào Thủ Vọng Hải Ngạn. Cổ quốc bụi bặm vạn năm... Muốn tái hiện nhân gian, phải xem Tần Mệnh có thể khống chế được cục diện hay không. Nếu như thành, tông chủ kế nhiệm... Có người chọn lựa rồi...
Tông chủ hơi động dung, không thể tưởng tượng nổi nhìn trưởng lão Dược Sơn.
..................
Đám người Tần Mệnh sau khi đi đường dài rốt cục cũng đi ra khỏi rừng rậm Vân La, trước mặt là một mảnh đại dương mênh mông vô tận, sóng triều tầng tầng lớp lớp, giống như thiên quân vạn mã bôn ba, ầm ầm cuốn về phía bãi biển, va chạm vách núi, gió biển ẩm ướt ôn nhuận, thổi bay mái tóc dài của bọn họ. Đứng bên vách đá, nhìn ra biển cả, một cảm giác hùng vĩ tự nhiên sinh ra, giống như thế giới đều trở nên sáng sủa.
Nơi họ đứng là một vách đá dốc đứng, trải dài vô tận lại nhấp nhô. Nhìn từ biển vào, nó giống như một nữ tử nằm bên bờ biển, với bàn tay lặng lẽ cầu nguyện.
Đây cũng là nguồn gốc của tên của Thủ Vọng Hải Ngạn.
Lăng Tuyết nhìn hải dương mênh mông, gió biển thổi loạn mái tóc dài của nàng:
- Thủ Vọng Hải Ngạn chôn vùi cổ quốc vạn năm trước, bí mật này thật lâu trước kia đã lưu truyền ở Bắc Vực, từng khiến cho rất nhiều thời đại đều oanh động, chỉ riêng bốn chữ Cổ Quốc vạn năm cũng đủ để cho rất nhiều người dã tâm bừng bừng cố gắng tìm kiếm. Nhưng cho đến ngày nay, không ai thực sự tìm thấy nó, mọi người chỉ coi đó là một truyền thuyết, một truyền thuyết cổ xưa và mờ ảo.
Tông chủ tiền nhiệm bí mật truy xét rất nhiều năm, cũng không tìm được vị trí cụ thể, thẳng đến năm đó người của Đông Hoàng Chiến Tộc tới nơi này, mới đuổi theo dấu chân của hắn, ở vực sâu dưới đáy biển phát hiện di tích cổ quốc bụi bặm, nhưng nơi đó có lực lượng phong ấn cường đại, cần chìa khóa mở ra. Chìa khóa là thanh kiếm mà vương quốc bị mất, Vĩnh Hằng Kiếm.
- Về bí mật cổ quốc vạn năm, các ngươi còn biết bao nhiêu?.
- Nói nhiều cũng không nhiều lắm, nói ít thì không ít, nhưng cơ bản đều thuộc về truyền thuyết.
- Truyền thừa bên trong thì sao?
- Truyền thừa?
Lăng Tuyết nhìn Tần Mệnh.
Tần Mệnh hiểu rõ, Thanh Vân tông cũng không biết bí mật sâu xa hơn của Cổ Quốc vạn năm, bọn họ chỉ biết nơi này có bảo tàng, chỉ biết Vĩnh Hằng Kiếm, biết vụn vặt nhưng không toàn diện.