- Truyền thừa cái gì?
Lăng Tuyết truy vấn.
- Không có gì, ta chỉ thuận miệng nói, ngươi đừng coi đó là sự thật.
- Thiếu gia ngươi biết vị trí vực sâu?
Khương Bân càng nghe càng kỳ quái.
- Các ngươi ở đây chờ, ta sẽ trở về nhanh.
Tần Mệnh đưa bao phục giao cho Khương Bân, chỉ giữ lại Vĩnh Hằng Kiếm.
Lăng Tuyết ngăn Tần Mệnh lại:
- Ngươi đừng nóng vội. Sư phụ đã nói với ta năng lượng nơi đó vô cùng khủng bố, chúng nó có thể vạn năm không tan, khẳng định là có nguyên nhân đặc thù. Cho dù ngươi có Vĩnh Hằng Kiếm, cũng không có khả năng xông vào.
- Ta không đi vào.
- Vậy ngươi làm gì?.
- Bảo bối như vậy làm sao có thể độc chiếm một mình, ta muốn cho cả Bắc Vực đến chia sẻ.
Tần Mệnh tung người nhảy xuống vách núi, nhào vào trong làn sóng bôn ba.
- Hắn muốn làm gì?
Lăng Tuyết bỗng nhiên có dự cảm không tốt lắm.
- Trong lòng thiếu gia hiểu rõ.
Khương Bân nhún vai, ta nào biết được.
Tần Mệnh nghênh đón sóng triều bơi vào sâu trong hải dương, mặt ngoài thân thể hình thành một tầng lá chắn linh lực, giống như một bình chướng trong suốt bảo vệ thân thể.
Đây là dấu hiệu của Huyền Võ cảnh, nhất trọng thiên có thể ở bên ngoài thân thể mở ra một tầng bình chướng, nhị trọng thiên có thể mở ra hai tầng, đến cửu trọng thiên có thể hình thành chín tầng bình chướng.
Thẳng đến chín tầng linh lực thuẫn giao dung hợp một, thấm vào trong hài cốt huyết nhục, chẳng khác nào tiến vào Địa Võ Cảnh!
Tần Mệnh đi tới cách bờ biển vạn mét, xung quanh đều là nước biển, mênh mông vô cương, sóng biển mãnh liệt mênh mông, bọt nước đầy trời, cảm giác nhỏ bé tự nhiên sinh ra, phảng phất tùy thời đều có thể bị nước biển nuốt chửng.
- Chính là gần chỗ này, chìm xuống.
Tàn Hồn nhắc nhở.
Tần Mệnh tức giận, đâm đầu xuống đáy biển, toàn lực lặn xuống.
Càng xuống càng tối, cũng càng yên tĩnh.
Nước biển yên tĩnh tạo thành áp lực khủng khiếp, giống như nghiền nát hắn ta.
Kỳ quái chính là nơi này lại không có cá tôm, cũng không có nhìn thấy Linh Yêu, nước biển vô tận, hắc ám vô biên, làm cho người ta không hiểu mà tâm hoảng, sợ hãi.
Tần Mệnh toàn thân phóng thích lôi điện, miễn cưỡng chống đỡ chút ánh sáng.
Sâu dưới đáy biển ngàn mét, có một rãnh biển sâu, uốn lượn quanh co, giống như miệng của cự yêu dữ tợn, chờ đợi con mồi tới cửa.
Xung quanh rãnh biển tối đen không ánh sáng, cứ như vậy lẳng lặng chìm trong hắc động vô biên.
Tần Mệnh chống cự áp lực cực lớn dưới đáy biển, đè nén tâm hoảng phát ra từ bên trong, cắn răng tiếp tục lặn xuống, cuối cùng dừng ở chỗ sâu nhất của rãnh biển.
Nhưng xung quanh tất cả đều là vách đá, làm gì có cổ quốc.
- Kế tiếp làm như thế nào?
Tần Mệnh đang muốn câu thông tàn hồn, Vĩnh Hằng Kiếm đột nhiên thức tỉnh, cường quang chói mắt xuyên thấu hắc ám, chiếu sáng rãnh biển, đánh ra từng đạo quang trụ, ném về phía hai bên rãnh biển vách núi khổng lồ.
Ầm ầm!
Vách núi trước mặt Tần Mệnh bắt đầu rung động, vỡ ra từng vết nứt, dữ tợn khuếch tán, hình thành bọt nước rậm rạp, tràn ra biển. Các vết nứt vỡ thành những tảng đá khổng lồ, rơi xuống rãnh sâu hơn.
Toàn bộ vực sâu dưới đáy biển giống như đang run rẩy.
Không bao lâu sau, một cái lỗ đen khổng lồ xuất hiện trên vách núi, rộng mấy trăm mét, tối đen như mực, không ngừng tuôn ra bóng nước.
Vĩnh Hằng Kiếm bay lên trời, không khống chế được vọt vào, cường quang chói mắt chiếu sáng cái hắc động này.
Tần Mệnh theo sát nó bơi vào.
Chỗ sâu nhất của hắc động, càng rộng lớn, thậm chí là to lớn, nơi đó có một tế đàn cổ xưa mà rách nát, mười tám pho tượng cao mười thước trấn thủ bốn phía, vây quanh thủ hộ tế đàn.
Có người khoác áo chiến giáp, uy nghiêm mà trang trọng, kiếm chỉ lên trời cao, có người mũ phượng khăn quàng vai, hoa quý lạnh lùng, uy lẫm chúng sinh, có người giơ cao trọng chùy khổng lồ, gào thét với trời đất, hò hét với chúng sinh, có người cưỡi man long cổ xưa, dáng người khoa trương, bày ra tư thái chiến tranh, càng có lão giả trầm tĩnh, chắp tay ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, giống như cầu nguyện, giống như hồi ức.
Từng pho tượng, phong lưu vạn cổ, vẫn sống động như thật.
Những năm tháng tàn khốc không để lại dấu vết trên người chúng.
Thẳng đến giờ phút này, Vĩnh Hằng Kiếm đi tới tế đàn, phát ra cột sáng đỏ lần lượt đánh vào trên người các pho tượng.
Mười tám quang ảnh dung hợp với mười tám pho tượng.
Mười tám vị Vương cổ xưa đột nhiên mở hai mắt ra, mặt ngoài pho tượng bò đầy vết nứt, từng đạo cường quang nở rộ từ bên trong.
- Là ai đánh thức chúng ta.
- Vĩnh Hằng Kiếm, lại gặp mặt.
- Tỉnh rồi. Tỉnh rồi... đúng là vẫn còn tỉnh rồi...
- Là ai? Ai dám rình mò kho báu vương quốc.
- Kẻ tự tiện xông vào, giết không tha.
............
Từng thanh âm hoặc uy nghiêm hoặc tang thương hoặc bá liệt, theo cường quang phân biệt trào ra từ chỗ sâu trong pho tượng.
Bang!
Vĩnh Hằng Kiếm cắm vào chính giữa tế đài, giống như là một mảnh thiên lôi rơi xuống, trong phút chốc đánh nát cả tòa tế đàn, đá vụn hỗn loạn thủy triều chảy xuôi.
Sâu trong tế đài lại xuất hiện quang triều càng nóng nảy, giống như dòng sông chảy xiết, tranh nhau xông tới mười tám pho tượng, giờ khắc này, toàn bộ pho tượng vỡ vụn, cường quang vô tận chen chúc trong hắc động, va chạm vào vách núi.
- Không tốt!
Sắc mặt Tần Mệnh đại biến, bất chấp triệu hồi Vĩnh Hằng Kiếm, toàn lực chạy ra ngoài.
- Rống!
Mười tám pho tượng vỡ vụn, mười tám mảnh cường quang càng ngày càng mạnh, chúng hội tụ thành hình ảnh tiên vương, hào quang vạn trượng, phảng phất muốn sống lại toàn bộ.