Chương 2142: Oanh động Bắc Vực (1)
Chương 2142: Oanh động Bắc Vực (1)
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Mệnh đang ôm lấy Đường Ngọc Chân ngủ ngon, bỗng nhiên ngửi thấy được mùi thơm đặc biệt, rất nồng đậm, rất mê người.
Đường Ngọc Chân như là đầu bạch xà quấn ở trên người Tần Mệnh, cũng mơ mơ màng màng mà tỉnh. Cả đêm điên cuồng, tương tư gắn bó đều hóa thành nhu tình say lòng người, nàng dứt bỏ tất cả dè dặt, mặc sức kính dâng lấy bản thân. Cho đến khi mệt mỏi đến thực sự động không được nữa, mới ôm lấy thân thể khoẻ mạnh cường tráng của Tần Mệnh nặng nề nằm ngủ.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Ngọc Chân ửng đỏ mặt ngọc, chui vào trước ngực Tần Mệnh, vô hạn thẹn thùng, bộ dáng mê người đủ để hòa tan tim bất luận người nào.
- Bổ dưỡng bát súp.
Tần Mệnh cười khổ lắc đầu.
- Ừm?
Đường Ngọc Chân e thẹn ngẩng đầu, nhưng nhớ tới bộ dáng bản thân tối hôm qua ‘Phóng đãng’, vẫn có chút nóng mặt, không dám nhìn Tần Mệnh.
- Ngoài cửa có bát súp, nhất định là dì đưa tới.
Tần Mệnh ngửi ra hương vị tràn ngập ở bên trong, là từ khe cửa ngoài phòng tràn vào.
- Đều tại chàng.
Đường Ngọc Chân thẹn thùng cúi đầu.
- Xấu hổ cái gì, đều lão phu lão thê.
- Ai cùng chàng lão phu lão thê, chàng còn không có lấy ta đây này.
Đường Ngọc Chân vụng trộm nhéo hắn một cái.
- Thời cơ đến, mọi người cùng nhau.
Tần Mệnh ôm chặt Đường Ngọc Chân, hôn nhẹ trán của nàng.
- Nhất định cho nàng một hồi thịnh thế hôn lễ.
Đường Ngọc Chân cùng lúc không nóng nảy, mặc dù khổ đợi bảy năm, trong lòng từng có rất nhiều tưởng niệm cùng sầu lo, nhưng tối hôm qua Tần Mệnh dỗ ngon dỗ ngọt cùng mãnh liệt trùng kích, hết thảy đều tan thành mây khói, nàng hiện tại giống như là tiểu nữ tử cuồng nhiệt trong tình yêu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào cùng hạnh phúc, ôm lấy Tần Mệnh thật giống như ôm ấp lấy tốt đẹp cả đời.
Tần Mệnh có thể cảm nhận được Ngọc Chân gắn bó, trong lòng càng cảm thấy mang nợ. Ngọc Chân xen lẫn giữa hoàng thất cùng Tần gia, những năm này chính xác chịu khổ, trong nội tâm nàng khẳng định có hoàng thất, nhưng vẫn đứng bên Tần gia này tranh thủ, nỗ lực, cũng thừa nhận lấy vô cùng nhiều chỉ trích từ hoàng thất. Lúc này đây, Tần Mệnh nhất định phải mang nàng rời khỏi, rời xa những hỗn loạn này, hưởng thụ cuộc sống nàng cần phải hưởng thụ.
Tần Mệnh hôn nhẹ cái trán trơn bóng của nàng, cẩn thận từng li từng tí che chở lấy giờ khắc ấm áp ngọt ngào này.
Hai người cứ như vậy chặt chẽ mà ôm ấp lấy nhau, mỉm cười, cũng đang hưởng thụ. Bọn hắn cảm thụ vấn đề lẫn nhau, cũng lắng nghe lấy tiếng trái tim đập rộn của đối phương, giờ khắc này, giống như thời gian dần qua trở lại trước kia, trong đầu ngẫu nhiên còn có thể hiện lên hình ảnh lúc hai người mới quen cùng ồn ào, khóe miệng không thể không nhếch lên.
Thật lâu... Thật lâu...
Đường Ngọc Chân ôm lấy Tần Mệnh, nhẹ giọng nỉ non:
- Giữa trưa.
- Mặc kệ, lại ôm chút nữa.
- Ừm.
Đường Ngọc Chân ngượng ngùng cười cười, uốn éo thân thể ngọc nhuận xinh đẹp, ôm chặt hơn.
…
Lôi Đình cổ thành đang mặc sức cuồng hoan, nhưng hơn phân nửa Bắc Vực lại lâm vào oanh động.
Ánh mắt rất nhiều người vốn đang ngó chừng Lôi Đình cổ thành, cùng đợi kết quả trận bí mật hội nghị này giữa Võ Vương Phủ, hoàng thất, Huyết Tà Tông cùng Thanh Vân tông. Có phải muốn hợp tác hay không, muốn hợp tác tới trình độ nào, nếu thật là hợp tác, thế lực khác lựa chọn như thế nào. Nhưng chờ lại chờ, chẳng những không có chờ đến kết quả, ngược lại chờ đến tin tức ‘Tần Mệnh trở về’, ‘Võ Vương trọng thương’, ‘Hoàng thất phẫn nộ rời, bỏ thành’.
Tần Mệnh? Sắp quên tên!
Tần Mệnh? Nam tử sắp quên đi!
Tần Mệnh đột nhiên trở về, để cho rất nhiều người một lần nữa nhớ lại cuộc chiến Lôi Đình bảy năm trước, cũng làm cho rất nhiều người nhớ lại thiếu niên truyền kỳ quật khởi như sao chổi trong hai năm ngắn ngủi này, cũng làm cho bọn hắn nhớ lại trận rung động ‘phu thê song Vương’ kia. Mặc dù đã qua nhiều năm, rất nhiều trí nhớ đã nhạt đi, nhưng khi Tần Mệnh trở về, mọi chuyện đều như nhanh chóng trở nên rõ ràng.
Tần Mệnh đột nhiên trở về, để cho rất nhiều người một lần nữa chú ý mười tám tòa Vương tượng khổng lồ. Từ sau khi Tần Mệnh mất tích, liền có người bắt đầu hoài nghi đến cùng Vương tượng còn có thể cử động hay không, có thể thủ hộ cổ thành hay không, mặc dù không có ai dám đến thử, nhưng trong lòng đều đã có cái dấu chấm hỏi. Hiện tại, Tần Mệnh trở về, ý nghĩa mười tám tòa Vương tượng muốn ‘Phục sinh’.
Tần Mệnh đột nhiên trở về, để cho tất cả mọi người một lần nữa lĩnh giáo hắn hung hãn cùng cường thế. Hắn không chỉ tự mình trở về, còn mang về đến một vị Thánh Võ đỉnh phong, một vị Thiên Võ, một người một quyền chấn vỡ lồng ngực Võ Vương, một người một đao chém nát hai tay Võ Vương.
Tần Mệnh trở về, thể hiện ra với tất cả mọi người thành tích hắn biến mất sau bảy năm —— Thánh Võ lục trọng thiên!
Từ giữa trưa ngày hôm qua cho tới chạng vạng tối hôm nay, tin tức một khắc đang không ngừng nhanh chóng khuếch tán, nhấc lên gợn sóng càng lúc càng lớn, oanh động càng ngày càng mạnh mẽ. Tần Mệnh cũng không phải đơn giản là trở lại như vậy, đi lên thiếu chút nữa đánh chết Võ Vương, còn xua đuổi đội ngũ hoàng thất, cái này có ý vị như thế nào? Là khiêu chiến, hay là mưu nghịch!