Chương 2141: Ôn nhu
Chương 2141: Ôn nhu
Trên dưới Tần gia lập tức hành động, một mảnh vui mừng cùng nói cười. Cách bảy năm, rốt cục thiếu gia cũng trở về, trong lòng bọn hắn đều giống như đã có một người tâm phúc, cao hứng, càng kích động. Nếu như trong nhà không có gia chủ, xung quanh tất cả lại đều là hổ lang rình mò, cảm giác thật sự không dễ chịu. Những thị vệ, thị nữ vẫn luôn kia làm bạn cùng Tần gia kai một bên vội vàng, một bên chạy đến nội viện, muốn nhìn thiếu gia của bọn hắn có bộ dáng gì, có phải gầy hay không, có phải cao lớn hay không.
Tần Mệnh cùng Lý Linh Đại và Tần Dĩnh nói đến chút ít trải qua những năm gần đây, đương nhiên là tốt khoe xấu che.
Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi và Ngọc Hân ngồi ở một bên, lặng lẽ nói chuyện, cũng giới thiệu cho nàng quen thuộc với Đường Ngọc Chân. Các nàng đều là chút ít nữ tử thông minh, ở chung rất nhẹ nhàng, chỉ chốc lát sau liền bắt đầu tỷ muội tương xứng, trò chuyện đến lửa nóng.
Cừu tông chủ có lòng lôi kéo Yêu Nhi hỏi một chút chuyện Cổ Hải, cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Hô Duyên gia chủ cười càng vui, người khác không tin những ‘Lời đồn đãi chuyện nhảm’ kia, nhưng hắn không có vứt bỏ vượt qua kiểm tra tập trung. Tần Mệnh a Tần Mệnh, chính là kỳ tích. Lúc này đây trở lại, nếu như mọi chuyện thật yên lặng đều tốt nói, nhưng nếu như náo khởi chút gợn sóng, nhất định là sóng to gió lớn, chỉ mong hoàng thất có thể có chỗ khắc chế, chớ ép hắn thật lớn.
Không chỉ bầu không khí phủ thành chủ một mảnh chúc mừng nóng bỏng, Lôi Đình cổ thành đều rất nhanh nhận lây đến, lâm vào oanh động.
- Thiếu gia trở về!
- Bảy năm a, thiếu gia trở về! Rốt cục cũng trở về!
- Thiếu gia Thánh Võ lục trọng thiên, mấy phu nhân cũng đều là Thánh Võ!
- Võ Vương đều bị bằng hữu thiếu gia một quyền đánh phế, chật vật chạy.
- Thiếu gia uy vũ a!
- Lôi Đình ta to lớn quá!
Mọi người chạy nhanh bẩm báo, kích động hoan hô. Nhất là hai mươi vạn người đi ra từ trong Đại Thanh Sơn kia, càng là hưng phấn không thể đè xuống, bọn hắn đều có được tình cảm rất sâu đối với Tần Mệnh, vĩnh viễn là thiếu gia trong lòng bọn hắn, càng là thành chủ không thay đổi. Nhưng Tần Mệnh vừa đi chính là bảy năm, vẫn luôn không có tin tức, trong lòng bọn hắn khó tránh khỏi sẽ có chút ít nghĩ ngợi lung tung. Rốt cục, thiếu gia không chỉ trở về, còn dùng bảy năm ngắn ngủi từ Địa Võ Cảnh tiến vào Thánh Võ lục trọng thiên, tốc độ này, thiên phú này, quả thực là kỳ tích.
Trong những năm này rất nhiều người cũng hoài nghi mười tám tòa Vương tượng tại Lôi Đình cổ thành chính là bài trí, không có Tần Mệnh, căn bản không động đậy. Càng có người trào phúng, Lôi Đình cổ thành ngoại trừ mười tám Vương tượng căn bản không có cái gì đáng e ngại, Tần gia quá yếu, yếu đến không xứng có được Vương tượng.
Bảy năm, bọn hắn mặc dù sống trong an nhàn giàu có, nhưng trong lòng luôn cảm thấy trống vắng, không có cơ số.
Rốt cục, thiếu gia cũng trở về! Cường đại lại kiêu ngạo trở về!
Bọn hắn kích động, phấn chấn, lo lắngcùng khói mờ tích góp từng tí một nhiều năm trong lòng quét qua là hết.
Hô Duyên gia tộc, Thiết gia, đều mang theo rượu ngon đến đây chúc mừng, trong thành phủ càng ngày càng huyên náo, rượu ngon món ngon, mặc sức ca múa, đã thật lâu không có náo nhiệt qua như vậy.
Đêm dài người yên tĩnh, các tân khách tản ra, thị nữ bận rộn thu thập sân nhỏ. Tần Mệnh mang theo một vò rượu, ngồi ở trước mộ phần phụ mẫu.
- Hài nhi, trở về.
Bảy năm không gặp, Tần Mệnh muốn cùng bọn họ trò chuyện, báo bình an.
Tần Dĩnh cũng ở cùng Tần Mệnh, ngồi ở trước mộ phần phụ mẫu. Nàng nhè nhẹ dựa vào đầu vai Tần Mệnh, trên mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào, từ sau khi Tần Mệnh rời khỏi, nàng đã thật lâu không có nhẹ nhàng như vậy, cũng thật lâu không có vui vẻ cười như vậy.
Vẫn là ca ca ở nhà thì tốt, an tâm.
- Dĩnh Nhi, có trách ta không?
Tần Mệnh nhấp ngụm rượu mạnh, đây là trong nhà ta ủ, hương vị quen thuộc, rất ấm lòng.
- À? Không trách a. Ca ca ở bên ngoài bị liên lụy.
- Ta nói là Triệu Long Thành.
Tần Mệnh nhìn mắt của Tần Dĩnh, hắn không biết Tần Dĩnh đối với Triệu Long Thành là có cảm giác gì, cũng mặc kệ như thế nào, dám đùa bỡn muội muội hắn, tuyệt đối không thể tha thứ! Lúc ấy nhẫn tâm không có chú ý Tần Dĩnh, trực tiếp giết.
Khuôn mặt Tần Dĩnh ửng đỏ, hờn dỗi:
- Ca ca, nói cái gì đó! Muội cùng hắn cũng không có gì! Muội với hắn mới quen một tháng đây này, mặc dù lúc ấy cảm kích hắn đã cứu muội, nhưng hắn dù sao cũng là người của Võ Vương phủ.
Tần Mệnh cười nói:
- Vậy là tốt, Triệu Long Thành không xứng với muội, sau này ta giúp muội giới thiệu mấy người.
- Muội còn không có muốn gả đi.
Tần Dĩnh thẹn thùng không thôi.
- Đều nhanh hai mươi.
- Không đến hai mươi, muội còn nhỏ đây này, không nóng nảy. Người làm ca ca như huynh còn không có thành thân.
- Nhưng muội có tẩu tẩu.
Tần Dĩnh le lưỡi, không để ý tới Tần Mệnh.
Tần Mệnh hiểu ý mỉm cười, tiểu nha đầu năm đó, bây giờ đã lớn. Hơn nữa đã là Huyền Võ Cảnh tam trọng thiên, nhìn ra được những năm này đều đang cố gắng.
...