Chương 2144: Chúng vương thẩm phán (1)
Chương 2144: Chúng vương thẩm phán (1)
Bọn hắn nghe được mà mê muội hướng về, cũng nghe được mà kích động phấn khởi. Bọn hắn gần như không dám tưởng tượng thiếu gia nhà mình vậy mà trong bảy năm ngắn ngủi thích ứng với hoàn cảnh Cổ Hải, cùng lúc trong chém giết cùng điên cuồng xông ra tên tuổi lớn như vậy. Cổ Hải mênh mông vô cùng tận, hiện tại có thể nói không người nào không biết Xích Phượng Luyện vực, không người nào không hiểu Bất Tử Vương Thiên Vương Điện.
Nếu đổi lại là bọn hắn, nếu như một đầu đâm vào trong mảnh vực sâu vô tận Cổ Hải kia, nói không chừng ngay cả chút bọt nước đều lật không nổi, nhưng thiếu gia của bọn hắn vậy mà lại có thể nhấc lên sóng to gió lớn. Trong lồng ngực bọn hắn là vô hạn tự hào, biết rõ thiếu gia không phải vật trong ao, lại không nghĩ rằng có thể chân chính ngộ phong: Gặp gió hóa rồng.
Trách không được thiếu gia dám bỏ qua Hoàng triều, bởi vì trải qua nhiều hơn, cường thế cùng sát phạt đã xuyên vào trong máu, bởi vì đứng ở độ cao không giống với lúc trước, tầm mắt không giống với lúc trước.
Tần Dĩnh nhìn ca ca đi tới, trong mắt trong lòng tất cả đều là sùng bái.
Nàng quá kiêu ngạo, quá tự hào, những chuyện Yêu Nhi tẩu tẩu nói kia, đối với nàng mà nói như là nghe chuyện cổ tích.
- Thiếu gia, lúc nào về Cổ Hải, mang ta đi chứ?
Khương Bân đứng lên, kích động lại đợi chờ nhìn Tần Mệnh. Hắn chợt phát hiện bản thân những năm này quả thực sống vô dụng, ngẫm lại cuộc sống nơi này, ngẫm lại cuộc sống Cổ Hải, chỗ đó mới là nơi nam tử nên đi.
- Liền ngươi? Không sợ bị người một hơi phun thành tro?
Diệp Tiêu Tiêu nhịn không được đả kích hắn:
- Trước nghĩ biện pháp tăng lên cảnh giới đi.
- Đừng nói nữa, ăn cơm trước.
Thần sắc Đường Ngọc Chân hơi ảm đạm, nàng cố gắng không để cho mình nghĩ chuyện Tần Mệnh muốn rời khỏi, ở chung nhiều một ngày là được một ngày.
- Khương Bân, ăn cơm của ngươi đi.
Lý Linh Đại cũng không vừa lòng nhìn chằm chằm hắn một cái.
Khương Bân cười xấu hổ, biết rõ mình nói sai, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tần Mệnh nắm lấy tay của Đường Ngọc Chân, ngồi vào bên cạnh bàn:
- Lần này ta trở về, chính là muốn mang các ngươi đi.
- Đi đâu.
- Xích Phượng Luyện vực.
- À?
Tất cả mọi người nhìn về phía Tần Mệnh.
- Nơi này là Kim Bằng hoàng triều, là nhà người ta, ở chỗ này còn phải nhìn ánh mắt người, nghe người ta an bài, Xích Phượng Luyện vực mới là nhà của chúng ta. Lần này ta trở về là muốn di chuyển Lôi Đình cổ thành đến Xích Phượng Luyện vực, chỗ đó đã đơn độc đưa ra một hòn đảo, đều đã chuẩn bị xong. Sau này dù cho ta không ở đó, Tử Viêm Tộc, Địa Hoàng Đảo cùng liên minh Tinh Diệu đều có thể chiếu cố các ngươi, giúp đỡ giúp đỡ các ngươi. Cổ Hải mặc dù hỗn loạn chút ít, nhưng dùng địa vị Xích Phượng Luyện vực bây giờ, Tần gia ít nhất nghìn năm không có nguy hiểm.
Linh lực tại Xích Phượng Luyện vực là nhiều gấp trăm lần Bắc Vực, linh túy bảo vật cái gì cần có đều có, còn có dược sư luyện đan, võ pháp vũ khí, các ngươi có thể ở chỗ đó thỏa thích tu luyện, sinh hoạt, cũng có thể đến trong hải dương mênh mông thám hiểm, tầm bảo.
Cổ Hải mặc dù hỗn loạn, nhưng hoàn cảnh thật sự rất đẹp, cũng có càng nhiều cơ duyên. Bất luận là an bình, hay là đặc sắc, các ngươi cũng có thể trải qua cuộc sống mình muốn, không có có ai dám tổn thương các ngươi, không có có ai dám khi dễ các ngươi, bởi vì các ngươi là người của Tần gia!!
Tần Mệnh đã từng thề muốn chính mình làm bối cảnh của bản thân, hiện tại hắn đã làm được. Hắn dùng bảy năm kiên trì, bảy năm điên cuồng, dựng đứng lên cho mình một cái bảng hiệu vang dội. Hai chữ Tần Mệnh, đủ để bảo đảm Tần gia cả đời quang vinh cùng an bình.
- Toàn bộ dời vào Tây Hải?
Sau khi nghe xong Lý Linh Đại ngược lại có chút do dự, đối với nàng mà nói nơi đó là một thế giới hoàn toàn xa lạ, lại là hoàn cảnh phức tạp lại nguy hiểm, hơn nữa, Lôi Đình cổ thành là nàng ký thác, cái thổ địa nơi này cũng là nhà của nàng. Đột nhiên phải đi sao? Lần này đi cũng không phải là vài năm mà thôi, rất có thể là vĩnh viễn!
Đường Ngọc Chân cũng có chút do dự, muốn rời khỏi Hoàng triều sao? Nàng những năm gần đây này mặc dù kẹp ở giữa hoàng thất cùng Lôi Đình cổ thành rất thống khổ, nhưng thật muốn để cho nàng vĩnh viễn rời khỏi, trong lòng vẫn là có chút không nỡ. Dù sao nàng cũng được sinh ra ở Hoàng triều, lớn lên ở Hoàng triều, càng là công chúa Hoàng triều, rời khỏi nơi này, nàng là cái gì? Mặc dù... Nàng rất muốn cùng Tần Mệnh đi càng nhiều nơi.
Đáy mắt Đồ Vệ cùng Khương Bân tức thì nổi lên tinh quang, trao đổi ánh mắt, rất kích động. Bọn họ đều là võ giả, khát vọng phát triển, càng tôn trọng võ đạo, chỉ là những năm gần đây này tinh lực đều đặt ở bên trên thủ hộ Tần gia, tận có khả năng để bảo toàn nơi này cùng Lý Linh Đại Tần Dĩnh bọn hắn. Nếu như dời đến Cổ Hải, dù là muốn thủ hộ Tần gia, cũng không cần lại lo lắng hết lòng như vậy, có thể xuất ra càng nhiều tinh lực tu luyện võ đạo, hơn nữa tài nguyên cùng Linh Bảo chỗ đó tuyệt đối nhiều hơn nơi này nhiều.