Chương 2145: Chúng vương thẩm phán (2)
Chương 2145: Chúng vương thẩm phán (2)
Chỉ là, còn phải nhìn thái độ Lý Linh Đại cùng mấy vị lão nhân Tần gia.
Tần Mệnh thu nét mặt của bọn hắn trong mắt, không có quá phận buộc bọn hắn:
- Ăn cơm trước, các ngươi từ từ cân nhắc, không gấp tại ngày hôm nay. Lúc nào đã suy nghĩ kỹ, lại quyết định. Muốn rời khỏi, toàn bộ chúng ta dời vào Xích Phượng Luyện vực, lúc nào muốn trở về, cũng có thể tùy thời trở về nhìn. Nếu thực không nỡ đi, muốn ở lại, ta sẽ cùng hoàng thất một lần nữa đàm phán.
Tần Mệnh hiểu rõ tâm tình của bọn hắn, dù sao ở chỗ này sống đã lâu, vẫn còn có chút khó có thể dứt bỏ. Hơn nữa Cổ Hải đối với bọn họ mà nói quá lạ lẫm, đừng nói Cổ Hải, chỉ sợ khu nội hải đối với bọn họ đều là một thế giới hoàn toàn mới. Bọn hắn không như chính mình, bọn hắn hướng tới chính là yên ổn cùng an toàn.
Hô Duyên gia chủ bỗng nhiên nói:
- Ngươi là chỉ dời người của Tần gia? Hay là cùng một chỗ?
- Ai muốn đi, cũng có thể.
Hô Duyên gia chủ sáng lạn nở nụ cười, khứu giác mẫn cảm của thương nhân để cho hắn ý thức được cơ hội quật khởi đã đến. Vạn Bảo Thương Hội đã mở ra thị trường tại hải ngoại, hiện tại đang khuếch tán đến nội hải, nhưng tiến triển càng ngày càng chậm chạp, càng ngày càng gian khổ, khuyết thiếu chỗ dựa cường đại, một cái thương hội muốn phát triển quá khó khăn. Nếu như có thể dựa vào đến cây đại thụ Xích Phượng Luyện vực kia, Vạn Bảo Thương Hội bất luận từ quy mô hay là lực ảnh hưởng, đều bạo tăng gấp trăm lần nghìn lần.
Đến lúc đó, nếu như có thể đả thông một con đường tơ lụa đi ngang qua Cổ Hải, nội hải, gần biển, lục địa, Hô Duyên gia tộc sẽ trở thành thương hội có tiếng lớn tại hải vực cùng lục địa.
Cừu tông chủ đan đầu ngón tay vào nhau, trong lòng đã có ý nghĩ. Trước kia chưa từng nghĩ tới tiến vào hải vực, dù sao Huyết Tà Tông cũng quật khởi tại Bắc Vực, phát triển tại Bắc Vực, đời đời lớp lớp đều ở trong đây, hơn nữa hải vực với hắn mà nói quá xa xôi, hoàn toàn là hai cái thế giới khác nhau. Nhưng nghe xong Yêu Nhi giới thiệu, lại nghĩ đến uy thế Xích Phượng Luyện vực tại Cổ Hải, dã tâm bừng bừng bỗng nhiên nóng lên!
Tần Mệnh búng tay:
- Mọi người đừng buồn bực, từ từ suy nghĩ, ta sẽ chờ. Đồ Vệ đại ca, nâng cốc a.
Đồ Vệ nhấc lên vò rượu:
- Giống như không thấy được Đồng Ngôn thiếu gia.
Tần Mệnh cười khẽ:
- Hắn đi chơi, mặc kệ hắn, chúng ta uống thôi.
- Đến đến đến, uống rượu uống rượu.
Khương Bân kêu gọi.
Lý tông chủ rót rượu:
- Tần Mệnh, Nguyệt Tình, rảnh về trong tông nhìn một cái. Chỉ đạo đám sư huynh đệ trước kia của các ngươi, bọn hắn a, so với các ngươi đến kém xa.
- Xử lý xong chuyện Võ Vương Phủ, chúng ta đi về xem. Chưa nói tới chỉ đạo, mang theo chút ít lễ vật trở lại, xem bọn hắn có cần mà vượt hay không.
- Ngươi tùy tiện một kiện lễ vật, đủ để bọn hắn tu luyện năm ba năm, ta thay bọn hắn tạ ơn trước.
Lý tông chủ thoải mái cười to, hắn vừa rồi chỉ là thăm dò tư thái Tần Mệnh hiện tại, dù sao năm đó Thanh Vân tông đối với hắn không hề tốt, hoặc là nói có chút tàn khốc. Dùng địa vị cùng thực lực Tần Mệnh bây giờ, không đạp diệt chỗ đó đã xem như nhân từ. Tuy nhiên, Tần Mệnh trả lời để cho hắn hổ thẹn, cũng có chút cảm động. Tần Mệnh có thể trở về nhìn một cái cũng không tệ, còn mang theo lễ vật, đáng quý a.
Trong đêm, Lôi Đình cổ thành vẫn náo nhiệt, cuồng hoan, đêm nay vậy mà so với ngày hôm qua càng náo nhiệt, rất nhiều người một lần nữa gom lại dưới chân Vương tượng, chiêm ngưỡng lấy chúng, lễ bái lấy chúng. Bảy năm qua, bọn hắn đã quen với sự tồn tại của Vương tượng, cũng dần dần không để ý đến chúng, cho tới bây giờ, bởi vì Tần Mệnh trở lại, bọn hắn bỗng nhiên có loại cảm giác Vương tượng lại sống! Chân thật như vậy, uy mãnh như vậy.
Ba tòa Vương tượng khổng lồ đứng vững xung quanh Phủ thành chủ, như là ba ngọn núi đá, nguy nga hùng vĩ, bảo vệ xung quanh thủ hộ người Tần gia.
Chính đông nơi Vương cưỡi Dực Long, trong tay cầm cự kiếm, hình như có khí thế khinh thường hoàn vũ, càng có chiến ý trấn giết tám phương. Tuy là pho tượng, nhưng lại trông rất sống động. Dực Long giương cánh, dường như chấn trời mà lên, ngẩng cao đầu như gào thét muôn dân trăm họ.
Tần Mệnh ngồi ở trên vai Vương tượng, đón lấy gió đêm, nhìn cổ thành náo nhiệt đến chúc mừng. Nhìn ra được cổ thành đã thoát khỏi bóng mờ năm đó, dường như quên lãng cái đoạn lịch sử tối tăm kia, bảy năm, cổ thành trở nên phồn hoa, cũng trở nên sinh cơ bừng bừng. Toàn bộ cái này, đều là nhờ chúng vương tặng cho.
Nếu như không phải có chúng vương, năm đó hắn không cứu được Lôi Đình cổ thành.
Nếu như không phải có chúng vương, những năm này Lôi Đình cổ thành sẽ không dễ chịu.
Nếu như không phải có chúng vương truyền thừa, Tần Mệnh không có tốc độ khôi phục biến thái như vậy, sớm đã chết không biết bao nhiêu lần.
- Chúng vương...
Tần Mệnh nhắm mắt lại, thần hồn cộng minh, tỉnh lại Vương Hồn ngủ say.