Chương 2157: Giết nhuệ khí (1)
Chương 2157: Giết nhuệ khí (1)
Vương vị đã giao nhận, truyền thừa đã thế chỗ, chúng hiện tại cùng thần hồn Tần Mệnh tương liên, gần như là một thể, mười tám tòa Vương tượng so với trước càng mạnh, hồn uy càng nồng nặc.
Trong ngoài Vương thành, trăm vạn dân chúng kinh hãi càng rung động, lại bị tiếng gào thét kinh khủng kia chấn đến khí huyết sôi trào, sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập.
Pho tượng chúng vương? Chúng làm sao lại trực tiếp đến đây! Mặc dù rất nhiều người đã đến Lôi Đình cổ thành chỗ đó chiêm ngưỡng qua những Vương tượng này, nhưng khi chúng chân chính xuất hiện tại trước mặt, đứng ngạo nghễ ở trên không, hơn nữa ‘Rất sống động’ thể hiện ra chiến uy ngập trời, lại mang đến rung động thị giác cùng áp lực tâm lý, để cho vô số người lá gan run rẩy.
- Suồng sã! Ai cho phép ngươi tiến vào vương thành!
Võ Vương giận dữ mắng mỏ, giận dữ bay lên không.
Tần Mệnh chết tiệt, cũng dám đến Võ Vương Phủ giương oai.
- Ngươi có gan tiến vào Lôi Đình cổ thành, ta có thể tới vương thành đây! Cái này gọi là, có qua có lại!
Tần Mệnh vung vẩy cánh chim, cách không giằng co với Võ Vương.
Tông chủ Thiên Đạo tông cùng các Thánh Võ phóng tới không trung, sắc mặt u ám, tên tiểu tử này quá kiêu ngạo, quả thực không coi ai ra gì. Nhưng khi nhìn lại Vương tượng đằng đằng sát khí xung quanh, trong lòng vẫn là thừa nhận áp lực cực lớn.
Mười tám tòa Vương tượng đều quá khổng lồ, như là mười tám ngọn núi cao, khí thế sôi trào, chiến ý dâng cao, như là Cổ Thần chân chính, trấn áp ở trên không, bao quanh bọn hắn, mang đến mảng lớn bóng đen. Đám người trong Vương phủ đều căng thẳng gom lại cùng một chỗ, hô hấp dồn dập, mặc kệ khi trước làm sao cười nhạo Tần Mệnh, làm sao khinh thường Lôi Đình, nhưng lúc này đây bọn hắn là thật sự bị hù đến.
Tần Mệnh nhìn Thánh Võ lục tục đi ra:
- Bằng hữu cũ không ít a, hôm nay đây là có tụ hội gì?
- Ai là bằng hữu của ngươi?
Ưng Vương cười lạnh, rất không quen nhìn Tần Mệnh. Thì ra trời xanh cũng có lúc mù mắt, để cho tên gia hỏa ti tiện này được thế.
Tông chủ Thiên Đạo tông lạnh lùng nói:
- Để cho những pho tượng này của ngươi lui ra! Nơi này là Võ Vương Phủ, không phải Lôi Đình cổ thành. Tần Mệnh, phụ mẫu ngươi không dạy qua ngươi lễ phép sao?
- Lão tông chủ vài năm không gặp tính cách cũng lớn rồi a a. Cảnh giới thật sự là đồ, cảnh giới cao, lực lượng liền đủ, nói chuyện cũng có lực.
Tần Mệnh ha ha cười khẽ, đang muốn nói chuyện cùng Võ Vương, một trưởng lão Thánh Võ bên cạnh tông chủ Thiên Đạo tông bỗng nhiên cười lạnh:
- Tiểu tử không phụ mẫu chính là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa! Có ai nói chuyện cùng trưởng bối như ngươi vậy sao? Đừng quên năm đó ở Trà Hội Bát Tông, Tu La Tử của ngươi là ai phong.
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Tần Mệnh nhìn về phía trưởng lão kia.
- Phụ mẫu chết sớm, không ai dạy ngươi lễ phép? Ha ha, ngươi là nghe không rõ a, hay là nghe không hiểu a, cần ta nói ba lượt sao?
Vị trưởng lão kia giằng co với Tần Mệnh, trong ánh mắt mang theo khiêu khích.
- Như thế nào đây, còn muốn giết ta a?
Tần Mệnh bình tĩnh nhìn một lát, tức cười:
- Lão già kia, trong Thiên Đạo tông hung hăng càn quấy đã quen đi? Có phải không nghĩ đến có người dám giết chết ngươi đúng không?
- Ha ha, Tần Mệnh a Tần Mệnh, đừng có lại cố làm ra vẻ, thật khi chúng ta là ngốc...
- Oanh!
Trong miệng Tần Mệnh tuôn ra tia Huyết Lôi, trong một cái chớp mắt xuyên thủng hơn ba trăm thước, đánh đến đầu vị trưởng lão kia.
- Ngươi...
Trưởng lão kia biến sắc.
Tông chủ Thiên Đạo tông nháy mắt dịch chuyển, chặn đến trước mặt trưởng lão, chụp lấy Huyết Lôi, vững vàng khống chế trong tay, Huyết Lôi khủng bố trong tay hắn như là đầu huyết xà, làm sao cũng đều giãy giụa mà không thoát. Hắn lạnh lùng cười cười, trực tiếp nghiền nát Huyết Lôi, sụp đổ thành mê quang năng lượng đầy trời. Dùng thực lực Thánh Võ cửu trọng thiên của hắn, ngăn lại loại này tập kích dễ dàng.
- Nhắc nhở ngươi, đừng động một chút lại giết người, Kim Bằng hoàng triều còn chưa tới phiên ngươi tới suồng sã.
Vị trưởng lão kia lấy lại bình tĩnh, thở ra một hơi, quá mạo hiểm, tên điên này vậy mà thật sự muốn giết hắn?
Ánh mắt của Tần Mệnh tập trung vào vị trưởng lão kia:
- Ta cũng không lạm sát kẻ vô tội, nhưng người cần phải giết tuyệt đối không từ bỏ.
- Có ta ở đây, mơ tưởng!
Tông chủ Thiên Đạo tông uy nghiêm cường thế, giằng co với Tần Mệnh.
Trưởng lão kia có chút giương đầu, lộ ra ánh mắt khiêu khích đối với Tần Mệnh.
Tần Mệnh làm ‘dáng hình âm thanh’ đối với trưởng lão —— chết!
Một tia máu chói tai trong lúc đó từ trên trời giáng xuống, quá là nhanh, nháy mắt đã tới, đánh xuyên qua đỉnh đầu trưởng lão kia, toàn thân hắn run lên, lập tức kêu thảm thiết thê lương, ôm lấy đầu đấu đá bừa bãi ở trên không, qua loa quay cuồng, thống khổ đến toàn thân run rẩy. Nhưng không đợi mọi người phản ứng kịp, tiếng kêu thảm thiết của hắn đã im bặt mà dừng, từ trên cao rơi xuống trong vương phủ, đồng tử tan rã, không còn sức sống.
Chết!!
Xảy ra chuyện gì? Mọi người cực kỳ sợ hãi.
Một tia máu tinh mịn đột nhiên từ trong đầu hắn phun ra, lơ lửng ở giữa không trung, là một thanh huyết châm, so với châm thêu còn nhỏ, ác khí u mịch, sắc bén rét lạnh thấu xương, cho người ta một loại cảm giác tà ý âm lãnh không gì sánh được.
- Già mà không kính, cái quái gì.