Chương 2158: Giết nhuệ khí (2)
Chương 2158: Giết nhuệ khí (2)
Yêu Nhi đứng trên một tòa vương tượng, yêu mị lãnh diễm. Nàng thổi cái huýt sáo nhẹ nhàng, huyết châm lập tức về tới trước mặt của nàng, đầu lưỡi hồng nhuận phơn phớt nhè nhẹ cuốn lấy, ngậm đến trong miệng. Đây là một trong ba đại sát khí trong cơ thể nàng, cũng là năm đó Tần Mệnh lấy được từ bên trong bảo tàng tư mật của tộc trưởng Thanh Yêu Tộc, tên là Định Hồn Châm!
- Yêu Nhi? Ngươi dám giết người của Thiên Đạo tông ta!
Tông chủ Thiên Đạo tông giận dữ mắng mỏ. Tần Mệnh suồng sã đã đủ, một đệ tử Huyết Tà Tông như ngươi, lại dám ở trước mặt mọi người giết hại trưởng lão Thiên Đạo Tông ta?
- Ngươi nên cảm thấy may mắn khi ta không đến cửu trọng thiên, nếu không kẻ nằm trên mặt đất đúng là ngươi.
- Vô liêm sỉ! Gia gia của ngươi không dám nói chuyện với ta như vậy!
Yêu Nhi chậc chậc hai tiếng, đáng thương lắc đầu:
- Các ngươi là thật khờ a, hay là giả ngu đây? Khuyên các ngươi không cần lấy chút cục diện Bắc Vực ấy đến cân nhắc vấn đề, thật sự là rất mất mặt!
Tân tông chủ Huyền Tâm tông quát lạnh:
- Vậy ngươi lại có hiểu cái gì gọi là nợ máu trả bằng máu hay không? Ngươi giết trưởng lão Thiên Đạo Tông, ai tới giúp ngươi trả nợ. Là Gia gia của ngươi, hay là nam tử của ngươi? Ngu xuẩn!
- Các vị tông chủ, các vị Vương...
Yêu Nhi còn muốn nói chút gì đó, lại chợt nhún nhún vai, không để ý. Nàng bởi vì chính mình là đệ tử Bắc Vực, không đành lòng để đám người đã từng là trưởng bối này quá khó xử, kết quả nhìn lại, đàn gảy tai trâu, không nói chuyện cũng được. Đám người kia ở lâu tại Bắc Vực, tầm mắt cứ chật hẹp như vậy!
- Làm sao, không có lời nào để nói?
Yêu Nhi chỉ là thanh tú động lòng người mà cười cười, trừng mắt nhìn, không lại để ý tới. Các ngươi thích chết kệ các ngươi, ta là chuẩn bị xem kịch vui.
Nguyệt Tình, Đồng Hân, Bách Luyện Hầu, Thiên Đao Vương, đều xuất hiện ở trên các Vương tượng khác nhau, đã tập trung vào tất cả Thánh Võ trong vương phủ.
Sau khi tông chủ Thiên Đạo tông xác định vị trưởng lão kia tử vong, sắc mặt liền trở nên u ám dọa người:
- Đừng tưởng rằng có một Thiên Võ làm chỗ dựa, liền có thể muốn làm gì thì làm tại Kim Bằng hoàng triều. Trời nơi này, không phải Tần Mệnh ngươi, là Đường gia! Chúa tể nơi này, không phải Lôi Đình cổ thành của ngươi, là hoàng thất! Ta mặc kệ ngươi tại Cổ Hải chơi dại cái gì, ở chỗ này ngươi phải hiểu quy củ, cũng phải học cách nghe lời.
- Nói xong?
- Ngươi còn muốn Tần gia tại sinh sống Bắc Vực, trước hết phải học cách thu liễm. Ngươi có thể muốn làm gì thì làm tại Cổ Hải, nhưng ở chỗ này, không có khả năng!
Tần Mệnh nhẹ gật đầu, bộ dạng giống như là muốn nói cái gì, tông chủ Thiên Đạo tông lập tức chuẩn bị cùng hắn lý luận, kết quả Tần Mệnh không để ý tới, quay sang Võ Vương:
- Hôm nay ta là tới mời ngươi.
- Mời? Ha ha, trong miệng Tần Mệnh ngươi nói ra cái chữ này, khó được a!
Võ Vương cười lạnh, nhưng lại cảnh giác lấy Thiên Đao Vương, ngày đó chính là suýt chút nữa bị nàng bổ sống, liền một đao như vậy mà thôi, hắn vậy mà ngay cả cơ hội phản kháng đều không có.
Thực lực Thiên Võ vậy mà lại mạnh như thế?
- Ta muốn mời ngươi đi Lôi Đình cổ thành một chuyến, tại trước cửa Tần gia ta quỳ năm ba năm, chúng ta liền huề nhau, ta sẽ không lại tính toán chuyện ngươi ý đồ nhúng chàm Lôi Đình cổ thành ta.
- Ha ha!
Võ Vương liền tức cười, bọn người tông chủ Thiên Đạo tông nhìn Tần Mệnh như nhìn kẻ đần, quỳ trước Tần gia?
- Thiệt thòi ngươi nói ra được khỏi miệng! Nhân Hoàng thân phong Vương, đi quỳ xuống Tần gia ngươi? Sao không bảo Nhân Hoàng đi xin lỗi Tần gia ngươi?
- Ta là nhìn trên mặt của Ngọc Chân, chừa chút thể diện cho hoàng thất, lưu cho ngươi con đường sống. Nếu như ngươi không nguyện ý, ta đây cũng không khách khí.
- Làm sao không khách khí? Lại phế hai chân ta? Hay là trực tiếp giết ta?
Võ Vương hét lớn, như là sư tử tức giận, tiếng gào thét cuồng dã hùng hồn, vang vọng tại vương thành yên tĩnh.
Quả thực khinh người quá đáng, xem Võ Vương ta là bùn nặn đấy sao?
- Ta năm đó ước hẹn cùng hoàng thất, Tần gia tuyệt đối không mưu phản, càng không làm loạn, Tần gia tôn trọng hoàng thất, hàng năm tiến cống hoàng thất, Tần gia chỉ có một yêu cầu, bảo đảm Lôi Đình cổ thành tuyệt đối tự do, bất luận kẻ nào cũng không được nhúng chàm, nếu không Tần gia có quyền tự thân xử trí.
- Đó là hiệp nghị bảy năm trước!
Ưng Vương cười lạnh nhắc nhở Tần Mệnh, ấu trĩ! Năm đó hoàng thất sợ hãi Thiên Vương Điện, cũng không muốn Bắc Vực hỗn loạn, mới cùng Tần Mệnh ký hiệp nghị, hiện tại hoàng thất đã không còn là hoàng thất năm đó, Thiên Vương Điện càng không còn là Thiên Vương Điện năm đó, Tần Mệnh còn có tư cách gì cầm hiệp nghị năm đó mà nói chuyện hiện tại.
- Tại trước khi hiệp nghị không sửa đổi, hiệp nghị năm đó liền còn có hiệu nghiệm. Ta liền có quyền xử trí tội nhân dám mưu hại Tần gia ta. Võ Vương, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đi Tần gia quỳ ba năm, ta tha cho mạng chó của ngươi. Nếu không...
- Nếu không như thế nào!
Võ Vương bạo rống.
- Mẫu thân nó!
Thiên Đao Vương trong chốc lát đã xuất hiện tại phía sau hắn, một cước dẫm lên trên lưng hắn:
- Lão nương thực nhìn không được nữa.
- Bành!