Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2159 - Chương 2159: Mười Giây (1)

Chương 2159: Mười giây (1) Chương 2159: Mười giây (1)

Võ Vương chặn ngang vỡ vụn, kêu thảm một cái bay ra ngoài. Quá đột nhiên, Võ Vương còn đang giận dữ mắng mỏ Tần Mệnh đây này, không nghĩ tới đằng sau lại đột nhiên đến một cước, nửa người đều nát. Một cước này cũng không phải là tùy tiện đạp, đó là Thiên Võ bộc phát.

- Ngươi...

Mọi người kinh hãi lui về phía sau, sắc mặt đột biến.

Thiên Đao Vương nắm lấy đầu Võ Vương, nâng lên ở giữa không trung, khống chế lấy hai chân đang rơi xuống ném cho Yêu Nhi:

- Yêu Nhi, luyện mấy viên Huyết Đan làm điểm tâm.

- Huyết Đan Thánh Võ cửu trọng thiên, khẳng định là mỹ vị.

Yêu Nhi không khách khí khống chế được hai chân Võ Vương, tay phải tuôn ra huyết vụ đậm đặc, bao phủ lấy chúng, hấp thu huyết dịch bên trong, trước mặt mọi người cô đọng thành Huyết Đan.

- Ngươi dám!!

Một cung phụng Võ Vương Phủ giật mình tỉnh giấc giận dữ mắng mỏ, đánh về phía Yêu Nhi.

Trong lúc đó Bách Luyện Hầu nổ bắn ra tới, một quyền đến trước mặt, cương khí sôi trào, bành một cái loạn hưởng, vị cung phụng Võ Vương Phủ kia cũng không kịp phản ứng, trực tiếp nổ thành huyết vụ.

- Lưu toàn thây, thuận tiện luyện.

Yêu Nhi nhõng nhẽo cười, trước tiên khống chế được những huyết khí kia, dẫn dắt lấy hội tụ đến chỗ mình nơi này. Huyết nhục Thánh Võ Cảnh, luyện Huyết Đan đều là đại bổ, vừa hay cho Tần Dĩnh bọn hắn bổ thân thể.

- Dừng tay!

Bọn người tông chủ Thiên Đạo tông nổi giận, quá kiêu ngạo, quả thực quá kiêu ngạo! Trong mắt còn có Hoàng triều hay không!

Nhưng mà, Bách Luyện Hầu liên tiếp xuất kích, tốc độ nhanh như là sấm sét, bành bành ba quyền, lãnh khốc vô tình, như là gõ chó băm gà, đánh xuyên qua lồng ngực, chấn vỡ khí hải toàn bộ ba vị Thánh Võ khác của Võ Vương Phủ, ném về phía Yêu Nhi.

Võ Vương Phủ trên dưới lập tức an tĩnh, tất cả mọi người cảm thấy một cỗ lạnh lẽo, từ bàn chân trực tiếp tháo chạy đến sau gáy, lạnh buốt.

Ngay cả cả Võ Vương đều quên đau quên hét, đồng tử phóng đại, gắt gao dán mắt vào Bách Luyện Hầu đứng ở giữa không trung.

Giết? Thánh Võ Võ Vương Phủ cứ như vậy bị giết? Nhưng bên trong có một Thánh Võ lục trọng thiên a!

Ưng Vương, Kháo Sơn Vương cùng tất cả Thánh Võ đều cứng người lại, trong lòng từ từ dâng lên khí lạnh, sắc mặt một kẻ so với một kẻ đều khó coi.

Giết Thánh Võ làm sao lại như là làm thịt gia súc, một quyền một người?

Thật mạnh! Thật ác độc!

- Ta là thực sự cảm thấy kỳ quái, các ngươi ở đâu ra dũng khí?

Yêu Nhi khống chế lấy thi thể, cướp đoạt huyết khí, cô đọng Huyết Đan. Chẳng lẽ Cổ Hải nhiễu loạn lớn như vậy, bọn hắn cũng không biết sao? Hay là trong tiềm thức căn bản cũng không tin? Hay là ‘óc bò’, tưởng tượng không ra những tình cảnh kia.

Tông chủ Thiên Đạo tông chỉ vào Tần Mệnh, trợn mắt trừng trừng:

- Tần Mệnh gan ngươi thật lớn...

- Câm miệng! Ta không muốn giết ngươi, ngươi tốt nhất đừng cho ta lý do để giết ngươi.

Sắc mặt tông chủ Thiên Đạo tông tái nhợt, dùng sức nắm chặt nắm đấm, nhưng cách đó không xa Bách Luyện Hầu đã tập trung vào hắn, hắn tràn đầy lửa giận không dám thật sự phát ra tới, ngạnh sanh sanh mà nghẹn lấy.

Đám người Ưng Vương càng không dám nói tiếp nữa, khí tức mất trật tự, hô hấp dồn dập, kinh hồn khó định ngóng nhìn lấy Thiên Đao vương trong tay mang theo Võ Vương, tuy nhiên hiện tại Võ Vương chỉ còn nửa người, huyết nhục mơ hồ, không có cánh tay không có chân, chỉ còn thân thể cùng đầu, còn bị người ta thu thập nắm tóc chộp trong tay. Bọn hắn sinh ra ở Bắc Vực, lớn lên ở Bắc Vực, đã quen với Thánh Võ vi tôn, cũng quen bản thân cao cao tại thượng, bị người khác kính sợ. Rất ít, hoặc là không có thấy tận mắt qua, Thánh Võ vậy mà có thể bị chà đạp như vậy, nói giết liền giết, nói phế liền phế.

Một màn này, đối với bọn họ trùng kích quá lớn!

Thiên Đao Vương mang theo Võ Vương, giơ ở giữa không trung:

- Hiện tại có thể nói chuyện thật dễ nghe?

Võ Vương miệng đầy máu tươi, lạnh lùng gào thét:

- Các ngươi là đang tự chịu diệt vong! Hoàng thất tuyệt đối không tha cho các ngươi!

- Thật không thể nói chuyện dễ nghe? Bây giờ, yên tĩnh mười giây, tỉnh táo mười giây cho ta!

- Tiện nữ!! Giết ta, giết ta a!

Võ Vương bi phẫn giận dữ mắng mỏ, chưa từng chịu qua loại khuất nhục này, khuất nhục đến muốn chết.

Thiên Đao Vương phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, nhưng thanh âm nhưng lại lạnh lẽo rét thấu xương.

- Yên tĩnh mười giây, nếu không tàn sát cả nhà Võ Vương Phủ ngươi!

- Ngươi...

- Bắt đầu!!

Võ Vương ngoác miệng, máu tươi đầm đìa, lửa giận trong lồng ngực giống như là muốn đem hắn đốt thành tro bụi, nhưng quay mắt về phía ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Thiên Đao Vương, hắn vẫn là ngừng lại.

Mười giây, vậy mà không có dám nói lung tung một chữ.

Mười giây này! Đối với Võ Vương mà nói là dày vò, khuất nhục! Đối tông chủ Thiên Đạo tông bọn hắn mà nói là chấn nhiếp!

Mười giây, trên trời dưới đất, trong ngoài vương phủ, vậy mà không có phát ra nửa điểm thanh âm, yên tĩnh giống như chết.

Nói mười giây, chính là mười giây, một người đều không có dám phản kháng.

Mười giây uy hiếp, để cho khí thế tất cả mọi người đều tầng tầng yếu đi.

Tần Mệnh ha ha nở nụ cười:

- Lúc này mới đúng nha. Võ Vương, ngươi nhất định là phải chết, không có thương lượng, nhưng Võ Vương Phủ có chôn cùng ngươi hay không, liền nhìn thái độ kế tiếp của ngươi. Ta hỏi, ngươi đáp! Thứ nhất, chuyện ngươi muốn khống chế Lôi Đình cổ thành này, đều có người nào tham dự! Ưng Vương, Kháo Sơn Vương, tông chủ Thiên Đạo tông, Thánh Đường, hoàng thất! Có mấy kẻ?
Bình Luận (0)
Comment