Khương Bân chưa từng thấy qua loại cảnh tượng rung động nào như thế này, càng không cách nào tưởng tượng được đây là thiếu gia nhà mình mở ra.
- Đến trong rừng rậm tìm được đầy đủ dong binh, để cho bọn họ đem tin tức tản ra ngoài, mau chóng chấn động Bắc vực.
- Hả? Chúng ta sẽ không đi tìm kho báu sao? Phía dưới nếu là di tích vương quốc cổ xưa, hẳn là có vô số bảo tàng, đổi thành người khác, đã sớm nghĩ hết biện pháp chiếm đoạt, tối thiểu cũng phải lấy chút chỗ tốt trước, ai lại còn muốn tuyên truyền khắp nơi.
- Nơi này không phải bảo tàng, nơi này là sát trường.
- Sát trường? Thiếu gia, mục đích của ngươi là...
Khương Bân nghe được trong lòng run rẩy:
- Đừng hỏi nữa, làm theo lời ta nói.
Khương Bân cắn răng, mang theo Tần Mệnh bay qua bầu trời hải vực, trở về Thủ Vọng Hải Ngạn.
- Ngươi cùng tàn hồn ước định cái gì?
Lăng Tuyết nhìn Tần Mệnh trở về, càng cảm giác không ổn.
- Hai chúng ta ước định đến xem biển.
Tần Mệnh nháy mắt với Lăng Tuyết, cũng không quay đầu lại vọt vào rừng rậm.
- Ngươi đi đâu?
- Tìm một vị trí tốt hơn để ngắm biển, sư tỷ, đến đây, cùng nhau ngắm biển.
- Hỗn đản!
Lần đầu tiên Lăng Tuyết sinh ra xúc động muốn đánh hắn.
Khương Bân cười khổ, thiếu gia tâm ngài thật lớn, lúc này còn có tâm tư nói đùa.
Đại dương mênh mông lật úp, sóng lớn bay lên trời, sóng triều liên miên không dứt cuồng dã va chạm vào vách núi ven biển, khơi dậy sóng biển đầy trời, đinh tai nhức óc. Ánh sáng mạnh của tượng Vương chiếu rọi dưới đáy biển, cũng chiếu sáng mặt biển mãnh liệt, năng lượng cổ xưa mênh mông ở giữa biển trời. Dị thường nơi này kinh động rừng rậm, bầy dong binh lao ra khỏi rừng rậm, nhìn xa hải dương sôi trào, thấy được kỳ cảnh thần bí sâu dưới đáy biển loang lổ quang ảnh.
Sâu trong hải vực xa xôi, rất nhiều hải thú Linh Yêu cường hãn bị đánh thức.
Hàng trăm hàng ngàn con Lôi Man dưới biển sâu thức tỉnh, chúng dài năm sáu thước, cường đại mạnh mẽ, toàn thân nở rộ lôi điện, chiếu sáng thâm uyên hắc ám, kinh lui vô số Linh Yêu, chúng kết lại thành cụm, rời khỏi vực sâu, xuyên qua đại dương mênh mông, bơi về phía đáy biển vương quốc cổ xưa.
Ba con cá voi biển nuốt hải dương cách đó trăm dặm nhận thấy uông dương nơi này dị biến, chúng phát ra tiếng gầm to lớn, thân thể khổng lồ đến trăm thước lao ra khỏi mặt biển, nhấc lên sóng to gió lớn. Chúng hoàn toàn rời khỏi khỏi đại dương, bay lượn trong tầng mây, xông về phía cổ quốc. Mây mù giữa biển trời quấn quanh chúng nó, mây đen cuồn cuộn, mưa to trút xuống, chúng giống như linh thú cổ xưa, đi dạo giữa biển trời.
- Hí!!
Tiếng thét chói tai vang vọng vùng biển, xé rách không gian, một đầu mỹ nhân ngư từ chỗ sâu nhất dưới đáy biển hiện ra, khống chế sóng lớn, bay lên trời, nó ở trên mặt biển thét chói tai, thanh âm bao trùm giữa biển trời, đang đánh thức đồng loại đang ngủ say. Nó có đuôi cá tráng kiện, nửa người trên hoàn mỹ, làm cho người ta đỏ mắt tim đập, càng làm cho người ta kinh diễm, nhưng hai mắt nó trống rỗng tái nhợt, bên trong lóe lên dị mang, giống như tụ tập hai mảnh lôi vân.
Xa xa hơn, một con bướm khổng lồ nhảy múa, đôi cánh hoa mỹ khổng lồ, nhẹ nhàng một cánh, trải dài ngàn mét đại dương, càng nhấc lên cơn lốc vô tận, tàn phá bừa bãi, cuốn lên tầng mây. Nơi nó bay qua, vạn thú thần phục, trong thiên địa chỉ còn lại mưa to và thủy triều, tất cả hải thú chìm xuống đáy biển, không dám hiện thân.
.........
Càng ngày càng nhiều Linh Yêu hải thú cường đại bị đánh thức, trải dài trăm dặm, tìm kiếm năng lượng cổ xưa mà xa xôi.
Hành động tập thể của các bá chủ hải vực này hấp dẫn những hải thú khác trong hải vực của mình, mãnh cầm thành từng đàn, hải ngư thành từng phiến, đều ở phía sau theo sát chúng, xuyên qua trùng dương, hội tụ về phía Thủ Vọng Hải Ngạn.
Dong binh trong rừng rậm cũng đang sôi trào, bọn họ càng nhìn càng kích động, xông vào rừng rậm nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua tràng diện như vậy. Vương quốc cổ xưa phủ bụi dưới đáy biển, chân dung quang ảnh thần bí mà đáng sợ, hết thảy đều hấp dẫn bọn họ thật sâu, kích thích bọn họ mạo hiểm lại tham lam, rất nhiều người nóng lòng muốn thử, lại kiêng kỵ không dám tới gần.
- Vương quốc! Đó là một vương quốc!
- Nó phủ bụi bao nhiêu năm rồi?
- Những người khổng lồ kia giống như thủ hộ giả của vương quốc sao?
- Ai có can đảm xuống biển thử xem?
Thủ Vọng Hải Ngạn tụ đầy dong binh, phía sau trong rừng rậm còn có nhiều dong binh xông tới nơi này. Thú rống gào thét, vô số Linh Yêu xuất động thành đàn, vô số mãnh cầm vượt qua không trung, cũng đều lục tục nhào tới nơi này.
Khương Bân đeo mặt nạ, trà trộn trong đội ngũ dong binh chật chội, toàn thân hắn tím tái, khí tức cường hãn, chọc cho rất nhiều người xung quanh sợ hãi.
- Tiền bối, hiểu rõ cái gì không?
Có dong binh to gan tiến lại gần hỏi.
Khương Bân nhìn về phía hải vực, chậm rãi gật đầu, cố ý đem thanh âm đè xuống trầm thấp khàn khàn:
- Cổ quốc phủ bụi vạn năm, cũng là bí mật Bắc Vực lưu truyền thật lâu.
Đám dong binh xung quanh đồng loạt nhìn về phía hắn, thật sự có người hiểu rõ tình huống?
- Bên trong các ngươi hẳn là có người nghe nói qua, Canh Gác Hải Vực vẫn lưu truyền một truyền thuyết cổ xưa, trong đại dương mênh mông chôn vùi vương quốc vạn năm trước, bên trong phong tỏa bảo tàng vô tận. Từ xưa đến nay, vô số cường giả xâm nhập vào hải vực điều tra, tìm kiếm vương quốc phủ bụi, bảo tàng bị thất lạc, nhưng chưa từng nghe nói có ai thành công.
- Ý ngài có nghĩa là vương quốc dưới đáy biển đã được phủ bụi trong vạn năm?
Dong binh đã bị sốc.