Khương Bân đi về phía bờ biển, các dong binh phía trước tự phát nhường đường:
- Hẳn là nó, vương quốc cổ phủ bụi vạn năm! Vạn năm a, rốt cục nó cũng tái hiện thế gian.
Đám đông đã khuấy động và lây lan một cách tự phát ở khắp mọi nơi.
Khương Bân tiếp tục nói:
- Nghe nói Thanh Vân Tông đã bí mật điều tra rất nhiều năm, ta nghĩ lần này vương quốc dưới đáy biển đột nhiên hiện ra, tám phần có liên quan đến Thanh Vân tông.
- Tiền bối, ngài còn hiểu cái gì nữa?
Dong binh khó có được lễ phép, người trước mắt thực lực rất mạnh, kiến thức lại rộng, khẳng định không phải là nhân vật bình thường.
Khương Bân trầm mặc một lát:
- Ta đề nghị cho các ngươi, đừng vội vàng xông vào, chờ những đại nhân vật kia có mặt, để cho bọn họ đi thử tình huống, có nguy hiểm thì giao cho bọn họ xử lý, không nguy hiểm chúng ta lại xông vào.
- Có đạo lý!!
Khương Bân ra vẻ thâm trầm đứng một lát, lại chuyển đến nơi khác, làm bộ làm tịch phát tán tin tức, một bên lan truyền một bên ám chỉ bọn họ, vội vàng hỗ trợ khuếch tán tin tức, mau chóng dẫn tới đại nhân vật.
Ngắn ngủi nửa ngày, tin tức bắt đầu dùng tốc độ kinh người khuếch tán đi, kinh động càng ngày càng nhiều dong binh.
Tần Mệnh đứng trên đỉnh núi, nhìn xa bờ biển và đại dương:
- Lưới đã được giăng, chờ họ bị mắc câu.
- Ngươi chính xác là đang làm gì? Nếu ngươi vọng tưởng dùng phương thức này hủy diệt Thanh Vân tông, ta quyết không cho phép.
Lăng Tuyết nghiêm túc nhìn Tần Mệnh, nàng ta từ trong ánh mắt cuồng nhiệt của Tần Mệnh thấy được nguy hiểm nồng đậm.
- Ta không phải ác nhân, không phải muốn hủy diệt ai.
- Vậy ngươi bây giờ nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Bữa tiệc như vậy, đương nhiên phải có nhiều khách hơn.
- Tần Mệnh!
Lăng Tuyết nhịn không được, đây là đang khiêu chiến sự nhẫn nại của nàng.
- Đừng nóng vội, rất nhanh sẽ biết.
- Phụ thân! Phụ thân!!
Nam Cung Diệu hoảng hốt đẩy thư phòng Nam Cung Thần Dật ra.
- Vào phòng phải gõ cửa trước, ta dạy ngươi bao nhiêu lần rồi!
Trong thư phòng, Nam Cung Thần Dật đang cùng Nam Cung Lăng Vũ thương lượng vấn đề nan giải trước mắt, làm sao đem chuyện này vòng qua, làm sao tránh được truy cứu trong mây. Hiện tại trong ngoài thành ồn ào huyên náo, khắp nơi nghị luận dị tượng đêm đó, càng ngăn cản càng oanh động, giống như có người đang châm lửa, cố ý tạo ra lời đồn. Bọn họ hiện tại mỗi ngày đều run sợ, sợ dẫn tới Thanh Vân tông hỏi thăm.
- Phụ thân, gia gia, người của Thanh Vân tông tới rồi!
Nam Cung Diệu thở hổn hển, một đường chạy như điên trở về.
- Cái gì? Nhanh như vậy sao?
- Đến đâu rồi!
Nam Cung Thần Dật cùng Nam Cung Lăng Vũ hô đứng lên, đồng thanh truy vấn.
Nam Cung Diệu vừa vội vừa hoảng:
- Đã vào thành phủ rồi, phụ thân, làm sao bây giờ?
- Thanh Vân tông có thể chỉ phái người đến điều tra tình huống, chúng ta khẳng định cái gì cũng không biết.
- Phụ thân, lần này có thể không được. Người đến là... là...
- Là ai?
Một thanh âm đột nhiên từ bên ngoài truyền đến:
- Nam Cung Lăng Vũ, Nam Cung Thần Dật, đi ra nghênh đón!
Trong thư phòng sắc mặt hai người đại biến, thanh âm này... Âm thanh này là... Đại trưởng lão?
Sắc mặt Nam Cung Dật trắng bệch, thanh âm đè đến mức thấp nhất:
- Là đại trưởng lão tự mình tới!
Nam Cung Lăng Vũ cùng Nam Cung Thần Dật khó bình tĩnh hơn nữa, thần sắc bọn họ bối rối, liên tục hít vào, sau khi trao đổi ánh mắt, mới dùng sức cắn chặt răng, bước nhanh ra ngoài, cố gắng cười vui vẻ:
- Đại trưởng lão, sao ngài lại tự mình tới đây, chào hỏi trước, chúng ta ra khỏi thành nghênh đón a.
- Các ngươi có tâm tình ra khỏi thành nghênh đón?
Đại trưởng lão cao gầy tuấn lãng, khí chất nho nhã, lại làm cho người ta có loại cảm giác áp lực bức người, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Đại trưởng lão ngài nói gì, chúng ta chưa bao giờ dám bất kính với ngài.
Nam Cung Lăng Vũ khom người hành lễ.
Nam Cung Thần Dật vụng trộm nhìn Đại trưởng lão cùng hai vị trưởng lão phía sau hắn, còn có các đệ tử Thanh Vân tông đang sải bước đi tới, số lượng càng ngày càng nhiều, mấy chục, hơn trăm, mấy trăm, năm trăm? Nhiều như vậy sao, đại trưởng lão muốn làm gì?
Đệ tử Thanh Vân tông là mạnh mẽ xông vào, đám hộ vệ trong thành phủ không có ai dám ngăn trở, bọn họ giống như là đám sát tinh, xông tới nơi này, các cung phụng trong thành phủ nhao nhao trốn đi, không dám lộ diện.
- Nói đi, ta cho ngươi cơ hội giải thích.
Đại trưởng lão mặt không chút thay đổi đứng ở trong viện, giống như là một ngọn núi lớn trấn ở trước mặt mọi người, đè ép người không thở nổi.
Nam Cung Lăng Vũ chần chờ há miệng:
- Đại trưởng lão, ta không hiểu ngài...
Mâu quang đại trưởng lão hơi ngưng tụ, giơ tay hướng về phía Nam Cung Diệu, năm ngón tay mở rộng, cách không khống chế thân thể hắn.
- Phụ thân cứu ta!
Nam Cung Dật kêu lên kinh hãi, toàn thân mất đi khống chế, chậm rãi bay lên giữa không trung.
- Đại trưởng lão bớt giận!
Nam Cung Thần Dật kinh hoảng, thiếu chút nữa quỳ xuống cho hắn.
- Ta đang chờ các ngươi giải thích.
Đại trưởng lão mắt lạnh như đao, giống như là muốn đâm vào trong lòng hắn.
- Đại trưởng lão, chúng ta thật không rõ ngài đang nói cái gì, kính xin nói rõ a.
Nam Cung Lăng Vũ cắn răng không thừa nhận.
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn một cái, tay phải giơ cao đột nhiên phất tay, năm ngón tay nắm chặt, khống chế Nam Cung Diệu bay về phía đội ngũ Thanh Vân Tông phía sau.
- Phụ thân, cứu...
Bang bang bang!
Ba người rút kiếm, kiếm khí ngút trời, trong phút chốc tách Nam Cung Diệu ra, tiếng kêu sợ hãi đột nhiên dừng lại.
Nam Cung Thần Dật và Nam Cung Lăng Vũ đứng ngây ngốc tại chỗ, miệng khẽ há.
Giết à? Đột nhiên bị giết?
Trong trong ngoài ngoài yên tĩnh, bọn thị vệ trong thành cứng đờ ở nơi đó, bình tĩnh nhìn thi thể thiếu gia rơi xuống, các thị nữ gắt gao che miệng, bị sát phạt mãnh liệt làm cho sợ hãi tới mức cả người run rẩy.