Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 219 - Chương 219 - Tâm Lãnh Huyết Hàn (2)

Chương 219 - Tâm lãnh huyết hàn (2)
Chương 219 - Tâm lãnh huyết hàn (2)

Thiếu gia... Chết rồi...

Cứ như vậy chết không rõ ràng !

- Đem toàn bộ người của Nam Cung gia bắt tới đây!

Hai vị trưởng lão lạnh lùng hạ lệnh, thanh âm lạnh đến mức không có bất kỳ tình cảm nào.

Nam Cung Lăng Vũ cùng Nam Cung Thần Dật bừng tỉnh, cả người ác hàn, bọn họ giống như đột nhiên cảm nhận được sợ hãi Tần gia gặp phải trừng phạt năm đó. Đại trưởng lão không ngờ lại vô tình đến thế, bình thường quan hệ coi như không tệ, có lui tới lẫn nhau, nhưng một khi sai lầm, trong nháy mắt liền trở nên vô tình vô nghĩa, giống như là người xa lạ. Hắn căn bản không nói nhảm với ngươi, nên giết thì giết, lãnh khốc như giết gà giết chó.

Trong lúc nhất thời, trong thành phủ vang lên những tiếng kêu rên bốn phía, tiếng kêu sợ hãi ầm ĩ vang lên thành một mảnh, quanh quẩn ở trong thành phủ tú mỹ khí phái.

Hộ vệ thành phủ căn bản không dám ngăn trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn đội ngũ Thanh Vân tông bắt trực hệ Nam Cung gia tộc cùng tất cả mọi người bên cạnh, mạnh mẽ kéo đến nơi này.

Trưởng lão không có biểu hiện gì, lại hỏi:

- Hãy cho ta một lời giải thích.

Nam Cung Lăng Vũ đầu đầy mồ hôi lạnh, há miệng, lại một chữ cũng không phát ra.

- Sự kiên nhẫn của ta có hạn, giải thích cho ta, mọi thứ vẫn còn chỗ để hòa hoãn. Nếu không... Cả thành chôn cất, một người cũng không được để lại!

Thanh âm đại trưởng lão bình thản thản nhiên, lại vô cùng lạnh, lạnh đến mức làm cho người ta run rẩy. Rõ ràng, nói được thì làm được!

- Ta... Chúng ta...

Nam Cung Lăng Vũ lúc trước nghĩ tới vô số tràng diện ứng đối với Thanh Vân tông, cũng đều nghĩ ra biện pháp ứng phó, nhưng thật không nghĩ tới đại trưởng lão vấn trách nhiệm lại đột nhiên như thế, lại tàn nhẫn quả quyết như thế.

Đại trưởng lão có chứng cớ xác thực không? Không! Hắn thà giết nhầm sẽ không bỏ qua!

Thật tàn nhẫn! Thật tàn nhẫn!

- Giết!

Đại trưởng lão giơ tay lên.

Hai vị trưởng lão phía sau toàn bộ giơ tay lên, nắm chặt.

Nhóm đệ tử Nam Cung gia tộc đầu tiên bị áp chế tới còn chưa kịp phản ứng, đệ tử Thanh Vân tông đã giơ đao rơi xuống, chém giết trên bãi cỏ phía trước sân.

- Không!!

Nam Cung Thần Dật gào thét bi thương, thiếu chút nữa là nhào tới.

- Dừng lại! Không muốn cả nhà chép trảm, tốt nhất là bình tĩnh cho ta một chút.

Hai vị trưởng lão toàn bộ tiến về phía trước, ngăn cản Nam Cung Thần Dật.

- Đại trưởng lão, cầu xin ngài hạ thủ lưu tình a.

Nam Cung Thần Dật đè nén bi phẫn trong lòng, hướng đại trưởng lão cầu xin.

- Đại trưởng lão, ngài muốn giải thích cái gì? Ta thực sự không biết.

Nghĩ sai rồi, nghĩ sai rồi.

Nam Cung Lăng Vũ cũng đang cầu xin.

- Đừng giả ngu với ta, ta không có thời gian nói nhảm với các ngươi, lại giết.

- Đại trưởng lão!

Cả người hai người toàn thân phát lạnh.

Đại trưởng lão đi tới trước mặt Nam Cung Lăng Vũ, lạnh lùng nhìn hắn:

- Cho ngươi cơ hội cuối cùng. Ta hỏi, ngươi trả lời. Tám năm trước, ai đã cướp cổ kiếm!

- Cái gì? Không... Không phải chúng ta... Chúng ta thực sự không biết ngài đang nói về những gì.

Nam Cung Lăng Vũ cắn răng phủ nhận, hắn không dám thừa nhận, Đại trưởng lão càng tàn nhẫn, hắn càng không dám.

- Giết!!

Đại trưởng lão lần thứ hai giơ tay lên.

- Không được.

Nam Cung Thần Dật sốt ruột, lại bị hai vị trưởng lão trấn trụ.

Nhóm người nhà Nam Cung gia tộc thứ hai bị áp giải đến đặt trên mặt đất ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời, đám nam nữ khóc thành một mảnh, những tiếng thét chói tai vang vọng trang viên.

- Dừng lại! Đừng giết nữa!

Nam Cung Thần Dật trước không chịu nổi nữa, đỏ mắt thét chói tai:

- Là chúng ta! Chúng ta đã làm điều đó!!

- Nhắc lại lần nữa!

Hai vị trưởng lão Thanh Vân Tông đồng thanh quát lên đầy giận dữ, bọn họ chậm rãi nắm chặt nắm tay, khớp xương ọp ẹp giòn vang.

Nam Cung Thần Dật không thể không thừa nhận.

- Là chúng ta làm, là chúng ta cướp đội ngũ Tần gia.

Nam Cung Lăng Vũ thống khổ nhắm mắt lại, xong rồi, toàn bộ xong rồi.

- Tại sao?

Đại trưởng lão mặt không chút thay đổi, ánh mắt lại càng lạnh càng sắc bén.

- Năm đó chúng ta vừa vặn đang giám sát Tần gia, biết các ngươi hợp tác, cho nên liền...

Đại trưởng lão lại hỏi:

- Cổ kiếm ở đâu!

- Bị người ta cướp đi.

- Ai!!.

Nam Cung Lăng Vũ vô lực lắc đầu:

- Không biết, chúng ta thật sự không biết. Đêm đó, trong thành phủ vang lên tiếng gọi yếu ớt, cổ kiếm giống như đột nhiên thức tỉnh, xông về phía bầu trời đêm, sau đó biến mất vô tung vô ảnh, chúng ta truy xét mấy ngày, vẫn không tìm được manh mối.

Nói xong, hắn cười thảm thiết:

- Tám năm a... Tám năm... Ta cẩn thận canh giữ nó tám năm a... Kết quả là... công dã tràng...

Đại trưởng lão lại hỏi Hướng Nam Cung Thần Dật:

- Cổ kiếm ở đâu!

- Thật sự là bị người ta lấy đi, cho dù ngươi giết sạch toàn thành, chúng ta cũng không giao được cổ kiếm.

- Vì sao bây giờ lại bị trộm?

Một vị trưởng lão hỏi.

Nam Cung Lăng Vũ lắc đầu:

- Chúng ta không biết, cái gì cũng không biết, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.

Đại trưởng lão lại hỏi:

- Phụ mẫu Tần Mệnh sống hay chết?

- Chết rồi, toàn bộ đều bị giết.

Đại trưởng lão quay đầu lại nhìn tộc nhân Nam Cung gia tộc đang không ngừng áp giải tới, tàn nhẫn hạ sát lệnh.

- Một tên cũng không để lại.

- Đại trưởng lão. Cầu xin ngài... Hãy cho chúng ta cơ hội để chuộc tội.

Nam Cung Lăng Vũ cùng Nam Cung Thần Dật quỳ xuống cầu xin, hôm nay rốt cục cũng lĩnh giáo được sự tàn nhẫn của Đại trưởng lão. Bọn hắn… Sợ...

- Hiện tại đã biết hối hận?

- Chúng ta có thể vì ngài làm bất cứ chuyện gì, cầu xin ngài, buông tha cho Nam Cung gia.

- Cho các ngươi mười ngày, tra được tung tích cổ kiếm. Hai ngày giết một nhóm, mười ngày giết xong, có thể cứu bao nhiêu thì phải xem tâm ý của các ngươi.

- Tạ đại trưởng lão! Chúng ta sẽ cố gắng hết sức để truy xét.

Hai người cắn răng, đỏ mắt, trong lòng hận thấu hắn!

Bình Luận (0)
Comment