Chương 2173: Ấm áp (2)
Chương 2173: Ấm áp (2)
Tần Mệnh đứng tại bên cạnh giường gỗ đơn sơ lão gia tử đã từng ở, nghĩ tới những năm tháng năm đó kia. Tám năm gần nhau, cũng không có cùng lão gia tử nói mấy lời, nhưng chỉ có cảm giác rất thân thiết. Cũng chính là có lão gia tử làm bạn, để cho tám năm hắn tối tăm cực khổ hơn thêm vài phần ấm áp, cũng làm cho cái nhà kho cũ nát này trở nên như một ngôi nhà. Hơn nữa, dùng trình độ quật cường cùng phản kháng của Tần Mệnh năm đó, nếu như không có Sinh Sinh Quyết của lão gia tử giúp khôi phục thương thế an dưỡng kinh mạch, nói không chừng đã sớm chết.
- Tòa mộ bên ngoài là của ai vậy?
Đồng Hân đứng bên cửa sổ, nhìn mộ cô bên ngoài góc tường. Một nấm mộ rất đơn giản, như là cái mô đất, bên trên có chút ít hoa lan, đang nhẹ nhẹ nhàng chập chờn trong gió.
Mộ cô dựng thẳng tấm bia, nhưng bia lại không chữ.
- Ta cũng không biết, lão gia tử mỗi ngày đều ngồi ở chỗ kia.
- Là người yêu vị lão gia kia của ngươi?
Đồng Ngôn nói.
- Có lẽ vậy.
Đồng Hân nói nhẹ:
- Một lần quỳ chính là hơn tám năm, hẳn là nữ tử yêu rất sâu đậm, nhưng vì cái gì không có văn bia?
- Tỷ phu, ngươi không hiếu kỳ sao? Mở ra nhìn một cái a.
Đồng Hân nhéo hắn một cái:
- Có thể không nói lời nào không? Làm sao mở ra, đào mộ a!
Đồng Ngôn gãi gãi đầu, cũng đúng ha.
Tần Mệnh rời khỏi nhà kho, đi tới trước mộ phần. Trong đây hẳn là người rất quan trọng của lão gia tử, năm đó vẫn luôn rất ngạc nhiên, cũng phỏng đoán qua là người yêu hay là thân nhân của hắn? Nhưng lão gia tử cái gì cũng chưa nói, hắn thực không tốt cẩn thận truy vấn. Về sau ngẫm lại, dường như có chút không đúng. Dùng thân phận lão gia tử, làm sao lại vượt biển mười vạn dặm đi tới nơi này, nếu là người rất quan trọng tại sao phải mai táng tại đây, là lão gia tử cùng Thanh Vân tông có cái gì sâu xa, hay là thuần túy trùng hợp?
Tiểu Tổ từng từng nói qua, Tu La đao đã từng đứt qua, cái dạng vũ khí gì có thể chặt đứt Tu La?
- Sư tỷ! Sư tỷ!!
Một tiếng kinh hỉ hoan hô thanh thúy bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến.
Thải Y đứng ở ngoài cửa, kinh hỉ nhìn Nguyệt Tình.
- Thải Y?
Nguyệt Tình mặt giãn ra cười khẽ.
- Sư tỷ! Ta nhớ ngươi muốn chết!
Thải Y xông tới, dùng sức ôm lấy Nguyệt Tình, kích động đến con mắt đều ẩm ướt.
- Thải Y, vài năm không gặp, đều lớn thành đại cô nương rồi.
Tần Mệnh cũng lộ ra nụ cười tươi.
- Tần công tử của chúng ta rốt cục cũng không tiếc trở về?
Thải Y nhìn thấy Tần Mệnh cũng thật cao hứng, dí dỏm cười cười, hiển thị rõ thanh xuân tịnh lệ. Nàng nhẹ nhàng mà vòng quanh Tần Mệnh vài vòng:
- Không thấy gầy a, sư tỷ chiếu cố không có tệ nha.
- Hắc, tiểu cô nương, thành thân chưa?
Đồng Ngôn thổi cái huýt sáo đối với Thải Y, nhìn từ trên xuống dưới, lớn lên rất duyên dáng nha.
- Ngươi ai à?
- Ta là đại ca của Tần Mệnh, Tần Mệnh là em rể ta.
Thải Y kéo lấy Nguyệt Tình, nhìn Đồng Ngôn cùng Đồng Hân, bỗng nhiên cười cười:
- Ngươi là Đồng Ngôn, thiếu gia Tử Viêm Tộc kia.
- Làm sao ngươi biết?
- Trong tông từ trên xuống dưới đều truyền điên.
- Truyền ta?
- Truyền Tần công tử a, ngươi là phụ gia.
Đồng Ngôn trợn mắt trừng một cái, mọi người mỉm cười cười khẽ.
- Tần công tử, nơi này sửa sang lại không nhiều lắm đâu?
Thải Y cười ngọt ngào sáng lạn, bảy năm không gặp sư tỷ cùng Tần Mệnh, hôm nay đặc biệt cao hứng.
- Là ngươi vẫn luôn quét dọn?
- Vậy cũng không đúng, lúc không có chuyện gì làm ta liền tới nơi này ngồi một chút. Quét dọn, sửa sang lại, bằng không thì ngày nào các ngươi trở về, ngay cả nơi để ngồi đều không có.
- Thải Y đều Địa Võ lục trọng thiên?
Tần Mệnh thăm dò khí tức Thải Y.
- Đừng châm chọc ta, các ngươi đều là Thánh Võ, ta tháng trước mới đến Địa Võ lục trọng thiên.
Thải Y vốn rất kiêu ngạo với tốc độ trưởng thành của bản thân, nhưng so sánh với bọn người Tần Mệnh, một cái trên trời một cái dưới đất.
- Có thể có tốc độ này rất khá tốt.
- Hì hì, tại Thanh Vân tông là đủ, đúng, ta đều muốn là trưởng lão. Thải Y đối với cuộc sống bây giờ rất hài lòng. Tháng trước sau khi đột phá đến lục trọng thiên, nhận lấy tông chủ bọn hắn đánh giá cao, xác định rõ tỏ thái độ chờ nàng sau khi đến Địa Võ thất trọng thiên liền có thể là trưởng lão. Trưởng lão a, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nguyệt Tình nhìn Thải Y dào dạt nụ cười trên mặt, cũng thay nàng cao hứng. Nơi này có lẽ không có đại cơ duyên đại bảo tàng gì, nhưng tương đối mà nói rất an nhàn, Thải Y có thể ở chỗ này vui vui sướng sướng sinh hoạt cả đời cũng rất không tồi.
Thải Y lôi kéo tay của Nguyệt Tình:
- Sư phụ biết được ngươi trở về cũng thật cao hứng, mau mau đến gặp ngài a?
Nguyệt Tình chào hỏi với Đồng Ngôn Đồng Hân, đi theo Thải Y rời khỏi.
- Mang cho các ngươi chút ít lễ vật.
- Thật sự? Hì hì, sư tỷ ra tay nhất định là bảo bối tốt.
- Muốn phòng thân, hay là tiến công?
- Còn có thể chọn sao?
- Đương nhiên a.
- Đều muốn được không?
- Được.
- Sư tỷ tốt nhất.
Thải Y lôi kéo tay Nguyệt Tình rời khỏi, hai người là sư tỷ muội cũng như là thân tỷ muội.
- Tỷ phu, nha đầu kia không tệ a, lập gia thất chưa?
Đồng Ngôn truy vấn Tần Mệnh.
- Ngươi động dục a.
- Cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Ngươi không thu, ta thu a!
- Ngươi bộ dạng như vậy xứng đáng với hai người trong nhà kia?
- Các nàng cổ vũ ta a! Tỷ, tỷ phu của ta có phải không được hay không? Nam tử khác nhìn thấy mỹ nữ đều hận không thể ôm vào trong ngực, hắn làm sao không có chút phản ứng?