Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2174 - Chương 2174: Cửu Độ Táng Hồn Quỳ

Chương 2174: Cửu Độ Táng Hồn Quỳ Chương 2174: Cửu Độ Táng Hồn Quỳ

Đồng Hân tức giận trực tiếp im lặng:

- Về nhà mất mặt đi, đừng ở chỗ này.

Đồng Ngôn trải rộng thần thức ra:

- Thanh Vân tông có bao nhiêu đệ tử thiếu nữ?

- Khoản hia ba nghìn đi.

- Khẳng định có xinh đẹp a? Tỷ phu, đưa ta chọn mấy người?

Tần Mệnh trực tiếp bất đắc dĩ:

- Ngươi là tới đi dạo hầm lò đấy sao?

- Ngươi từ nơi này chọn Nguyệt Tình tẩu tẩu, ta cũng phải học theo ngươi, từ nơi này chọn a?

- Ngươi thành thật một chút cho ta, đừng có chạy lung tung, xảy ra vấn đề ta thật đánh ngươi.

Tần Mệnh cho hắn bình tĩnh tâm, nghìn lạn lần đừng làm rộn ra nhiễu loạn gì.

- Nam nữ hoan ái, nhân chi thường tình, các ngươi vì cái gì liền nhìn khô khan như vậy. Đúng không, tiểu Tần Lam?

Đồng Ngôn nháy mắt với Tần Lam.

Tần Lam ngồi ở trên vai Tần Mệnh, lung lay bàn chân, làm mặt quỷ le lưỡi đối với hắn.

- Nơi này có chỗ nào đặc biệt không? Ta đi một chuyến, không thể ở trong nhà kho này a. Ồ, chỗ đó giống như linh lực đặc biệt.

Đồng Ngôn chỉ chỉ một tòa núi lớn cao vút trong mây xa xa, so sánh với nơi khác non xanh nước biếc, chỗ đó mây mù lượn lờ, bao phủ từ trên xuống dưới.

- Nơi đó là Dược Sơn của Thanh Vân tông.

Tần Mệnh ngắm nhìn, nhớ tới một người.

Sư tỷ, Lăng Tuyết.

- Tỷ phu, ánh mắt vừa rồi kia giống như không bình thường a.

Đồng Ngôn quơ quơ tay tại trước mặt Tần Mệnh, nháy mắt ra hiệu lặng lẽ cười:

- Có tiểu tình nhân?

Tần Mệnh tương đương bất đắc dĩ:

- Trong thân thể có chén nhỏ, tâm hoả liền vượng? Đừng mở miệng ngậm miệng đều là nữ tử.

- Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, không nói chuyện nữ tử nói chuyện gì? Ta đây là đang dạy ngươi đây này, cũng không có việc gì nhiều cùng tỷ tỷ ta đến chút ăn mặn tiết mục ngắn, giảm nhiệt bụng dưới. Nhìn các ngươi đây sinh hoạt khô cằn, không có tư không có vị không có lãng mạn, ta đều thay tỷ tỷ của ta đáng tiếc.

Tần Mệnh mặc kệ hắn:

- Đừng đi Dược Sơn làm ầm ĩ.

- Nơi đó là không phải là có người nào đấy chứ?

- Nơi đó là bảo địa Thanh Vân tông, người bình thường không thể vào.

- Ta là người bình thường sao? Tỷ phu của ta là Tần Mệnh!

- Phục ngươi, nữa? Đừng trêu chọc phiền toái cho ta.

Tần Mệnh càng như vậy, Đồng Ngôn càng hiếu kỳ:

- Ngươi liền nói cho ta một chút, chỗ đó ở ai.

- Đệ tử dược sơn, còn có người quen.

- Người quen gì, nam hay nữ vậy?

- Nữ.

- Sư tỷ?

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

- Ta thay tỷ ta hỏi đó a, ngươi không có chú ý ánh mắt tỷ tỷ ta đã thay đổi sao?

- Ta có sao?

Đồng Hân đều không quản phản ứng hắn.

- Sư tỷ! Nhất định là sư tỷ!

- Ngươi làm sao khẳng định như vậy?

Đồng Hân đứng tại trước mộ phần, kỳ quái trước hoa lan chập chờn.

- Cái kia còn phải nói nha, còn trẻ tư tình, thanh xuân xao động, trong lòng ai còn không có cái sư tỷ a.

- Vì cái gì không phải sư muội.

- Năm đó tỷ phu của ta mới mười bốn mười lăm tuổi, sư muội không được mười hai mười ba tuổi, muốn ngực không có ngực muốn mông không có mông, đều không có phát dục đây này. Nói như vậy, thời điểm mười lăm tuổi thanh xuân ngây thơ, khẳng định thích lớn hơn vài tuổi. Trong lòng có một sư tỷ, rất bình thường á.

- Thật sự?

Đồng Hân quay đầu lại nhìn Tần Mệnh, ánh mắt có chút ý vị thâm trường.

Tần Mệnh dở khóc dở cười:

- Ta lúc ấy đang chịu khó chịu khổ đây này, có tâm tư muốn cái kia?

- Chịu khó chịu khổ cũng không trở ngại được ngươi phát dục bình thường a. Tỷ phu, không nên thẹn thùng a, lúc tuổi còn trẻ đến chút thầm mến tưởng niệm cái gì cũng đều vô cùng bình thường, không có gì không tiện. Nói cho ta một chút, sư tỷ xinh đẹp động lòng người kia năm đó là lãnh đạm ngươi, hay là xem thường ngươi? Ngươi lần này trở về chính là dễ dàng đến trước mặt nàng diễu võ dương oai một cái, để cho người đã từng xem thường ngươi trèo cao không được.

Đồng Ngôn bỗng nhiên úp sấp bên người Tần Mệnh, cười xấu xa lấy nói thầm:

- Nếu như nàng yêu thương nhung nhớ ngươi, ngươi cũng có thể chơi cái chinh phục, coi như tròn giấc mộng của ngươi năm đó.

- Tỷ của ngươi ở đây!!

- Vậy thì thừa dịp tỷ tỷ ta không ở đây a, đần sao.

- Đó là thân tỷ tỷ của ngươi??

- Ngươi là anh rể ruột của ta a.

- Hai người các ngươi chú ý một chút, ta nghe thấy!

Đồng Hân bất đắc dĩ lắc đầu:

- Loại hoa này ta giống như đã gặp qua ở đâu.

Tần Mệnh nói:

- Trên núi đều có, hoa lan.

- Như hoa lan, nhưng không phải hoa lan.

Tần Mệnh quay đầu lại nhìn:

- Mộ nhà ai lại có hoa lan?

- Khả năng có ngụ ý đặc thù đi?

Đồng Ngôn đi tới:

- Không phải hoa lan có thể là cái gì?

Đồng Hân chần chờ một lát, hỏi Tần Mệnh:

- Ta có thể đốt mấy đóa không?

- Thân tỷ tỷ của ta a, ngươi là Thánh Võ ngũ trọng thiên, còn là Tử Viêm Huyết Mạch. Một mồi lửa cái ngôi mộ này liền không còn.

- Có vấn đề gì sao?

Tần Mệnh cũng đi tới.

Đồng Hân từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bản sách cổ phong cách cổ xưa, dày đặc mười tám tầng, lớn hơn nửa thước, vô cùng nặng nề. Mỗi tầng da thú đều tràn ngập linh vụ đặc biệt, bảo đảm cuốn da nguyên vẹn, chữ viết kéo dài không tiêu tan. Nàng lật đến tầng thứ chín, vừa mới xốc lên, một chùm mê quang tách ra, như là pháo hoa phiêu tán.

Đồng Hân thích nghiên cứu sách sử, trong không gian giới chỉ luôn tùy thân mang theo một ít. Có một loại hoa rất giống hoa lan, nhưng hoàn toàn không phải một loại thực vật, nó gọi Cửu Độ Táng Hồn Quỳ!
Bình Luận (0)
Comment