Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2180 - Chương 2180: Bí Ẩn (2)

Chương 2180: Bí ẩn (2) Chương 2180: Bí ẩn (2)

Tần Mệnh nhìn Lăng Tuyết, vì cái gì chấp nhất truy xét Nam Cung Thần Dật, còn là kéo dài truy xét Hoàng triều, chẳng lẽ bên trong còn có bí mật gì?

- Ngươi không cần nhìn ta, tất cả đều là ta suy đoán, cũng là lúc ở bên ngoài lịch luyện thuận tiện tìm được hắn. Ta không biết vị lão gia kia của ngươi có thân phận gì, lại là lai lịch gì, nhưng ngôi mộ kia... Có bí mật. Việc này vốn không quan hệ cùng ta, nhưng ngôi mộ kia tại Thanh Vân tông, liền có quan hệ cùng ta.

Tần Mệnh trầm mặc, một ngôi mộ, hai cái quan tài thủy tinh, còn có Cửu Độ Táng Hồn Hoa, trong chỗ này đến cùng có bí mật gì? Tại sao Lăng Tuyết phải dẫn ra phụ mẫu của hắn?

- Ngươi đã muốn vĩnh viễn rời khỏi, vậy bí mật về ngôi mộ kia có muốn mở ra hay không, đều tùy ngươi quyết định. Nhưng trong lòng ngươi còn có oán niệm đối với Thanh Vân tông, có thể dùng cơ hội lần này tận lực giải quyết, giảm bớt tương lai tâm ma ảnh hưởng. Chuyện của phụ mẫu ngươi, ngươi tốt nhất nên mở ra bây giờ, làm chấm dứt, bằng không thì tương lai gặp phải tâm ma sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy.

Tần Mệnh vốn định cùng Lăng Tuyết ôn chuyện, không nghĩ tới trò chuyện lại ra một cái chủ đề như vậy.

- Tạ sư tỷ nói cho ta biết toàn bộ những chuyện này.

Lăng Tuyết nhìn Tần Mệnh cau mày yên lặng suy nghĩ, đột nhiên hỏi.

- Ngươi sống mệt không?

Tần Mệnh giương mắt:

- Cái gì?

- Trên người của ngươi có quá nhiều bí mật, lại muốn đi vô cùng xa, ngươi mệt không?

Tần Mệnh không khỏi cười:

- Trên người ai còn không có chút bí mật, không có bí mật thì không gọi nhẹ nhõm, gọi vô năng! Chúng ta là võ giả, gánh nặng càng lớn, mới có thể đi càng ổn, không dễ dàng ngã xuống.

- Ngươi có thể tìm người thổ lộ hết, Nguyệt Tình các nàng đều có thể thay ngươi chia sẻ.

- Có nhiều thứ, bản thân ta gánh sẽ tốt.

Hai người nhìn nhau, yên lặng vô thanh.

- Sư tỷ, bảo trọng.

Tần Mệnh hướng Lăng Tuyết cáo từ.

- Ta thay Dược Sơn hỏi một câu, Tàn Hồn kia còn có ở đây không?

- Vẫn còn.

- Ngươi có thể bảo chứng hắn sẽ không lại đến báo thù Thanh Vân tông?

- Sư tỷ yên tâm, ta sẽ tận khả năng ta có. Ta hận những người khác trong Thanh Vân tông, không phải Thanh Vân tông. Nhưng bọn hắn đã chết, ân oán năm đó cũng đã xong. Lời ta nói trước kia với ngươi vĩnh viễn có hiệu lực, ta không phải chó điên, sẽ không cắn loạn.

- Đi gặp sư phụ ta đi. Hắn tuổi tác lớn, ngươi lần nữa trở lại khả năng không thấy được hắn. Năm đó nếu như không phải hắn nâng lên đề nghị cho tông chủ, ngươi sau Bát Tông Trà Hội đó khả năng... Chết...

Lăng Tuyết không có lại bàn, quay người đi vào động đá.

- Lăng Tuyết...

Tần Mệnh đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên hướng động đá quát lên.

- Gọi sư tỷ.

- Năm đó cũng cám ơn ngươi chiếu cố ta.

Ở bên trong động đá truyền đến thanh âm lạnh lùng của Lăng Tuyết:

- Không cần cám ơn, ta có rất nhiều lần muốn giết ngươi.

Tần Mệnh cười khổ:

- Đều muốn phân biệt, có thể hơi chút... Nhiệt tình hay không.

- Đi thôi.

Tần Mệnh lưu lại chút ít linh quả đan dược bên ngoài động đá, đã lưu lại hai bình Sinh Mệnh Thủy hắn còn sót lại, yên lặng rời khỏi, lại đến đỉnh núi đi tiếp trưởng lão Dược Sơn.

Trưởng lão Dược Sơn nhìn thấy Tần Mệnh thì thật bất ngờ, nhưng cũng thật cao hứng, tự thân ngâm ấm nước trà, lôi kéo hắn hàn huyên.

Kết quả một hồi trò chuyện chính là một đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, sắc trời vừa tảng sáng, Tần Mệnh về tới nhà kho, nhưng vừa mới đẩy cửa, Đồng Ngôn đã ngồi ở bàn đá bên cạnh, gõ chân bắt chéo giống như cười mà không phải cười nhìn Tần Mệnh.

- Ngươi cười như vậy rất hèn mọn bỉ ổi!

- Hắc hắc...

Đồng Ngôn vèo tháo chạy đi qua, khoác chặt bả vai Tần Mệnh:

- Tỷ phu, chơi tận hứng sao?

- Cái gì?

- Tối hôm qua gặp riêng tư sư tỷ đi?

- Ngươi rảnh rỗi đó a!

- Ngươi tối hôm qua đi Dược Sơn, lại một đêm chưa về, không phải riêng tư gặp sư tỷ lại là cái gì?

Đồng Ngôn tại trên người Tần Mệnh ngửi một cái:

- Tại sao không có mùi thơm? Trên đường xử lý?

- Tỉnh lại đi, ta là đi tìm trưởng lão Dược Sơn.

- Trưởng lão Dược Sơn không phải là Lăng Tuyết sư tỷ kia của ngươi nha.

Đồng Ngôn nắm lấy Tần Mệnh hắc hắc cười xấu xa, hắn đã sớm tìm người nghe ngóng lộ ra, hai người này trước kia quan hệ rất không tầm thường.

- Trưởng lão thượng nhiệm.

- Cùng lão đầu trò chuyện một đêm? Tỷ phu, hai ta ai với ai đại ca? Ngươi như vậy lộ ra hai ta rất xa lạ a.

Đồng Ngôn đâm đâm ngực của Tần Mệnh, đè thấp thanh âm:

- Nói cho ta một chút, cảm giác yêu đương vụng trộm như thế nào đây?

Tần Mệnh ôm lấy Đồng Ngôn cánh tay, chỉ vào ngọn núi cao xa xa kia:

- Nhìn thấy ngọn núi ba tầng mây quấn quanh kia không?

- Chỗ nào? A, nhìn thấy. Làm sao?

- Có tin ta một cước đem ngươi đạp đến đó hay không!!

- Tỷ phu, ngươi như vậy ta rất không vui. Ngươi ngẫu nhiên phạm sai lầm, ta là có thể thay ngươi giữ bí mật, ngươi không thừa nhận, vậy đừng trách làm huynh đệ ta đây không khách khí.

- Ngươi muốn làm sao?

Đồng Ngôn hắng giọng một cái, đột nhiên phát ra tiếng gào thét như sấm sét:

- Tỷ tỷ!! Tỷ phu yêu đương vụng trộm trở về!! Mau ra đây bắt người a!!

Một tiếng kia gọi một cái hùng hồn mênh mông cuồn cuộn, âm động hơn mười dặm, quanh quẩn qua lại vài chục ngọn núi tại Thanh Vân tông, mang theo hồi âm kéo dài không thôi. Sáng sớm tiếng thú rống chim hót an tĩnh, các đệ tử đang muốn rời giường luyện công buổi sáng thì ngây ngẩn cả người, các trưởng lão các nơi cũng đều mở mắt ra.

Toàn bộ Thanh Vân tông, giờ khắc này an an tĩnh tĩnh, không có nửa điểm thanh âm.
Bình Luận (0)
Comment