Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2181 - Chương 2181: Quan Tài Thủy Tinh, Mở Mắt

Chương 2181: Quan tài thủy tinh, mở mắt Chương 2181: Quan tài thủy tinh, mở mắt

Sau hừng đông, bầu không khí bên trong Thanh Vân tông lộ ra chút cổ quái, đều lặng lẽ nghị luận một cuống họng bất thình lình sáng sớm hôm nay kia là xảy ra chuyện gì.

Tần Mệnh với ai yêu đương vụng trộm, lại bị ai ngăn chặn!

Vừa trở lại buổi chiều đầu tiên liền làm kình bạo như thế?!

Tần Mệnh nắm lấy Đồng Ngôn lại đánh cho tê người, cái tên này thật sự là không che đậy miệng, thuần túy tạo mâu thuẫn gia đình cho hắn, còn ảnh hưởng danh dự Lăng Tuyết.

Sáng sớm còn có mấy vị trưởng lão còn đặc biệt tới thăm hỏi, lấy thân phận của trưởng bối thuyết phục Tần Mệnh phải gia đình hòa thuận, làm Tần Mệnh Đồng Hân bọn hắn dở khóc dở cười.

Tần Mệnh ngồi trước ngôi mộ lẻ loi, lẳng lặng mà nhìn ‘Hoa lan’ tươi mát chập chờn phía trên, thần thức một lần lại một lần dò xét lấy tình huống trong mộ phần. Phía dưới xác thực có một loại bình chướng thủ hộ nào đó, có thể là làm quá tinh diệu, cũng có thể là là quá cường đại, lấy cảnh giới Thánh Võ thất trọng thiên của hắn không ngừng cẩn thận lặp đi lặp lại điều tra, đều tra không đến bất luận có gì dị thường.

- Tỷ!! Hắn một đêm chưa về a! Ngươi liền không thẩm vấn?

Đồng Ngôn ngồi trên bàn đá, giật dây lấy tỷ tỷ Đồng Hân.

- Tỷ phu ngươi là loại người này sao? Nếu như hắn thật có tâm tư kia sớm cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ.

- Ngươi không thể quá tin tưởng hắn, trong lòng nam tử không có chút mặt âm u.

- Trong lòng ngươi có âm u, nói ra ta nghe một chút.

- Cái gọi là mặt âm u, không phải chính là không thể lộ ra ngoài ánh sáng sao?

- Ngươi ngày hôm qua không phải giật dây hắn đi sao?

- Ta đó là thăm dò! Ta đó là làm nội ứng! Tỷ đệ hai ta là người một nhà, chúng ta phải nhất trí đối ngoại.

Đồng Hân nhìn Đồng Ngôn cả người là máu:

- Vẫn là đánh không đủ hung ác.

Đồng Ngôn trợn trắng mắt:

- Ngươi thật sự là tỷ ruột ta!

Đồng Hân nhìn Tần Mệnh, khẽ nói:

- Tỷ phu ngươi còn nói với ngươi cái gì?

- Không nói gì, liền nói cùng trưởng lão Dược Sơn kia tán gẫu. A, ta đây mới không tin, khẳng định giày vò một đêm.

- Muốn ăn đòn?

- Ta là thân đệ đệ của ngươi, ta hướng về ngươi. Sao ngươi lại không rõ chứ.

Đồng Hân nhìn Tần Mệnh ngẩn người:

- Tỷ phu ngươi giống như có cái gì mới ý nghĩ.

- Lại có ý tưởng, hắn đều khó có khả năng đào mộ phần. Tỷ phu chỉ điểm ấy không tốt, một số thời khắc dứt khoát quả quyết ta đều bội phục, có nhiều lúc thì do do dự dự.

- Hắn sát phạt cường thế đối ngoại không đối nội, ngươi nguojc lại nên học nhiều một chút, đừng đẻ gia đình bạo ngược.

- Gia đình Ta bạo ngược sao? Ta trong ngoài đều hoành!

Đồng Ngôn bỗng nhiên ảo não, oán hận nói:

- Ta làm sao lại đánh không lại hắn chứ? Tỷ phu ra tay thật hung ác, nhìn xem đem ta đánh đến người đầy tổn thương, ta còn ra ngoài gặp người thế nào.

- Ngươi a, tỉnh lại đi. Trứng chọi đá, huống chi ngươi chính là cái ngón giữa.

Đồng Ngôn lập tức kháng nghị:

- Tỷ!! Cái này liền có chút công kích nhân sinh!

Tần Mệnh ngồi xuống trước mộ phần cả ngày, thật hiếu kì bên trong đến cùng là cái gì.

Vì sao lại có hai cỗ quan tài thủy tinh?

Hai cỗ quan tài, hai bộ thi hài?

Chẳng lẽ không phải thân nhân lão gia tử sao?

Vì sao Lăng Tuyết lại nhắc đến phụ mẫu của hắn?

Tần Mệnh có một loại xúc động muốn phá vỡ ngôi mộ này, đào ra hai chiếc quan tài kia, nhưng hắn lại thật do dự. Vạn nhất thật sự là người rất quan trọng của lão gia tử thì sao? Mình làm như vậy chính là đào mộ a, là bất nhân bất nghĩa đại bất kính.

Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện của phụ mẫu hắn, trong lòng liền nhịn không được tuôn ra cái sự xúc động kia.

Tần Mệnh suy nghĩ thật lâu, lần nữa đi vào Dược Sơn, tìm được Lăng Tuyết.

- Vì cái gì tra phụ mẫu ta, ngươi đến cùng còn biết thứ gì?

- Ngươi hiểu lầm, ta chỉ là hiếu kì. Ta chỉ biết là trong mộ có hai cái quan tài thủy tinh, mà ở trong đó là cái gì, ta tra không được.

- Ngươi dùng biện pháp gì tra bên trong có quan tài thủy tinh?

- Ta không có đào mộ.

Lăng Tuyết lắc đầu, nàng mặc dù hiếu kỳ, lại không đến mức bất kính đối với người mất.

Tần Mệnh nhìn Lăng Tuyết, thở dài:

- Lăng Tuyết sư tỷ của ta a, ngươi đang đùa ta sao? Ta đối với ngôi mộ kia đúng là có hoài nghi, nhưng ta càng nhiều hơn chính là kính ý. Trong lòng ta phụ mẫu đã chết, ta đối với bọn họ cũng chỉ có nhớ nhung. Ngươi nhất định phải lấy ra một bộ tâm ma làm lí do thoái thác, lại là quan tài thủy tinh lại là phụ mẫu ta, ngươi đây không thành tâm câu ta sao? Ngươi là đang giải tâm ma, hay là đang trồng tâm ma cho ta.

- Ta là có ý tốt.

Tần Mệnh rất bất đắc dĩ nhìn Lăng Tuyết.

- Ngươi ý tốt gì a, ngươi không phải chính là muốn kích thích ta một chút, sau đó nhìn xem ta có cách nào phá vỡ ngôi mộ kia hay không? Sư tỷ, ngay cả ta đều tính toán a.

Lăng Tuyết đón lấy ánh mắt của Tần Mệnh, yên tĩnh trong chốc lát, quay người đi vào trong động:

- Ngươi suy nghĩ nhiều.

- Sư tỷ... Sư tỷ? Ngươi là làm sao biết nơi đó có hai cỗ quan tài thủy tinh? Nói cho ta biết.

- Không thể trả lời.

- Sư tỷ, ngươi cứ như thế này, ta sẽ tiến vào.

Tần Mệnh đi đến cửa động.

- Không sợ Nguyệt Tình thẩm ngươi, cứ việc tiến đến.

Tần Mệnh dở khóc dở cười, đứng một lát, yên lặng rời đi.

- Tỷ phu, lại đi? Trời còn chưa có tối, ngươi là thật không tị hiềm a.

Đồng Ngôn ngồi ở trong sân nhìn Tần Mệnh trở về.

Tần Mệnh chau mày, lắc đầu.

- Thế nào?

Đồng Hân chú ý tới sắc mặt Tần Mệnh không đúng lắm, quan tâm đi qua.

Đồng Ngôn im lặng không thôi:

- Tỷ ruột của ta a, ngươi phải thêm chút tâm đi. Thật không hiếu kỳ hắn cùng sư tỷ kia có chút gì?
Bình Luận (0)
Comment