Chương 2187: Chúng ta là kẻ thù (1)
Chương 2187: Chúng ta là kẻ thù (1)
Đồng Ngôn nhíu nhíu mày, nói thầm hỏi Đinh Điển bên cạnh:
- Cô nàng này xảy ra chuyện gì? Làm sao mỗi lần nhìn thấy tỷ phu của ta đều la to như vậy. Tỷ phu trước kia là ‘cưỡng’ qua nàng, hay là ‘chơi chán liền quăng’ nàng? Thù gì oán gì.
Đùng!!
Đồng Hân tát một cái quất vào cái ót Đồng Ngôn, cho hắn cái ánh mắt hung dữ.
Đám người Đinh Điển dở khóc dở cười, xấu hổ không biết nói cái gì. Bọn hắn làm sao dám lấy công chúa ra vui đùa.
Bọn hắn nói nhẹ giọng nói, nhưng Đường Ngọc Sương lại nghe được rõ rõ ràng ràng:
- Ở đâu ra gia hỏa không có giáo dưỡng.
- Tiện nhân, ngươi là đang nói chuyện với ta?
Đồng Ngôn từ từ đứng dậy, mắt híp lại tập trung Đường Ngọc Sương:
- Ngươi coi ta là tỷ phu sao? Tin tiểu gia ta giết chết ngươi hay không!!
- Ngươi...
Đường Ngọc Sương bị Đồng Ngôn nhìn chằm chằm đến sắc mặt trắng nhợt, lửa giận kẹt tại ngực, chính là không có phát tiết đi ra.
- Liền bị loại này coi thường! Cái quái gì a.
Đồng Ngôn hừ lạnh:
- Cũng bởi vì quen thuộc cùng tỷ phu của ta, thì có thể diễu võ dương oai hay sao? Cũng bởi vì cảm thấy tỷ phu của ta sẽ không giết chết ngươi, ngươi liền có thể la to? Tỷ phu có thể chịu ngươi, toàn bộ là vì ta Ngọc Chân tẩu tẩu, ngươi còn thật đem mình là chuyện quan trọng.
- Đồng Ngôn! Nàng là thân tỷ tỷ Ngọc Chân.
Đồng Hân không vừa lòng nhắc nhở lấy.
- Nàng không biết tốt xấu, trách ta? Nếu không phải bởi vì Ngọc Chân tẩu tẩu, ta sớm một tát đánh bay, còn có thể để cho nàng tại đây kêu gào.
Đường Ngọc Sương đã lớn như vậy, còn chưa bao giờ có ai dám nhục mạ nàng trước mặt mọi người như vậy, khiến cho nàng tức giận thở nặng khí thô.
- Tỷ tỷ, bớt tranh cãi đi, để cho ta tới, được không?
Đường Ngọc Chân cười khổ khuyên nhủ tỷ tỷ. Nàng cũng không biết như thế nào, từ năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Tần Mệnh tại Bá Vương phủ đã liền bắt đầu phản cảm Tần Mệnh chống lại Tần Mệnh, đem hắn trở thành uy hiếp, về sau càng ngày càng nghiêm trọng.
Điều này chẳng lẽ chính là phạm tướng trời sinh?
Lý tông chủ không thể không ra mặt điều tiết, để tránh huyên náo không thể kết thúc:
- Ba vị điện hạ mời vào bên trong, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói, dù sao nói thế nào cũng đều là người một nhà, không có mâu thuẫn gì không giải được.
- Người một nhà? Trèo cao không được!
Đường Ngọc Sương hừ lạnh, nhưng vẫn là đi vào.
- Ha ha, mời, mau mời.
Lý tông chủ cố gắng nở nụ cười mời.
- Chậm đã!
Đồng Ngôn tiện tay cầm lấy khăn tay Thải Y lau miệng, Thải Y tức giận trực tiếp trợn trắng mắt. Hắn không nôn nóng không vội vàng đón lấy Đường Ngọc Sương đi tới.
- Lý tông chủ, nơi này là nơi ở của tỷ phu ta đi?
- Vâng, không sai.
- Nếu là nhà của tỷ phu ta, không đón khách không nghênh đón, ai lại là khách, bản thân có thể định đoạt đi?
- Cái này...
Lý tông chủ cười khổ, các trưởng lão theo sát khác cũng đều cúi đầu xuống, không dám lắm mồm.
- Vị công chúa điện hạ cao quý ưu nhã này, còn có vị hoàng tử điện hạ oai hùng khôi ngô này, mời trở về đi! Cái nhà kho nhỏ này, không dung nạp được thân thể quý giá của các ngươi. Không phải người một đường, cũng đừng tiến vào một cửa.
Đồng Ngôn trùng trùng điệp điệp khẽ hừ, xoay mặt mỉm cười đối với Đường Ngọc Chân:
- Ngọc Chân tẩu tẩu, mời vào trong!! Tỷ phu gần đây không thành thật, tỷ tỷ ta lại không chịu thua kém, liền thiếu người có thể dạy dỗ hắn!
Loại tư thái phóng đãng hoàn toàn không đem hoàng thất để vào mắt này để cho Đường Thiên Khuyết cùng Đường Ngọc Sương trong lòng nén giận, hai tay đều nắm đến cót két vang, nhưng hiện tại quả là không dám nổi giận. Vị trước mắt này, địa vị, thực lực, vượt qua xa hoàng thất, hơn nữa mấu chốt là tính cách quái đản tà tính, còn thật chuyện gì cũng đều làm được.
Lý tông chủ đều cùng cười khổ, không biết khuyên như thế nào, lại cần phải khuyên nhủ ai.
Hoàng thất, hắn không thể trêu vào, Đồng Ngôn? Hắn càng không thể nói.
Đường Ngọc Chân khuyên nhủ.
- Hoàng huynh, tỷ tỷ, các ngươi ở bên ngoài đợi một lát, ta khuyên nhủ Tần Mệnh trước.
Đường Ngọc Sương cùng Đường Thiên Khuyết âm trầm mặt, thối lui ra khỏi cửa sắt.
- Tẩu tẩu mời vào bên trong, mới vừa rồi còn đang nhắc về ngươi đây này.
Đồng Ngôn khách khách khí khí dìu lấy tay của Đường Ngọc Chân, đưa vài bước vào bên trong, vừa quay đầu, sắc mặt lập tức gằm xuống:
- Ta là thật sự không rõ, nếu các ngươi là đến cầu người, tối thiểu nên lấy ra chút thái độ đi? Thật cho là tỷ phu của ta nợ đám các ngươi sao? Hắn không phải là muốn an ổn ấy ư, không phải là muốn người nhà bình an sao? Cứ khó như vậy? Có phải các người có chút quá khi dễ người hay không!
- Ai khi dễ...
Đường Ngọc Sương bừng bừng lên, lại bị Đường Thiên Khuyết ngăn lại, lắc đầu.
- Hô!! Tỷ phu của ta trong lòng từ bi, tha các ngươi một lần lại một lần, nhưng Đồng Ngôn ta không phải dễ khi dễ như vậy. Còn dám kiêu ngạo láo xược như vậy, tin tỷ phu chân trước để cho đội ngũ Tây Hải rút lui, chân sau ta làm cho một trăm vạn vung vào Kim Bằng hoàng triều các ngươi hay không.
Bọn thị vệ Hoàng thất tức đến mặt tái nhợt, nhưng bị Đồng Ngôn uy hiếp xuống chính là không dám mở miệng.
Bọn người Lý tông chủ âm thầm hít thở, vị thiếu gia Tử Viêm Tộc này đủ ngoan độc!!
Đường Ngọc Chân ngồi vào cạnh đống lửa, bọn người Đinh Điển, Thải Y vội vàng hành lễ.
- Gặp qua công chúa điện hạ.
Đồng Ngôn vui cười hớn hở nhảy qua đến.
- Ngọc Chân tẩu tẩu ăn chút gì đó? Điểm tâm hay là linh quả? Tỷ phu nói ngươi không thích ăn thịt.
- Ta không ăn.
Đường Ngọc Chân nào còn có tâm tình ăn cái gì, nàng giữ chặt cánh tay của Tần Mệnh, cầu khẩn nói:
- Chàng cũng đừng lại làm khó bọn hắn, để cho những người Tây Hải kia lui đi nhỉ?