Chương 2188: Chúng ta là kẻ thù (2)
Chương 2188: Chúng ta là kẻ thù (2)
Huyễn Linh Pháp Thiên là cơ hội Hoàng triều thật vất vả chờ đến, bị bọn hắn lăn qua lăn lại như vậy, cơ bản muốn báo hỏng rồi. Còn có các Hoàng triều khác đã bắt đầu tập kết đội ngũ tại biên cương, tùy thời khả năng xâm lấn. Hiện tại lực lượng Hoàng thất cũng kiềm chế tại Huyễn Linh Pháp Thiên, kéo dài không được chiến tranh quy mô lớn như vậy nữa rồi. Van chàng, hoàng thất đã nhận sai rồi, cũng đừng lại dằn vặt bọn hắn nữa.
Tần Mệnh nhìn ánh mắt cầu khẩn Đcủa ường Ngọc Chân, nhè nhẹ thở dài một hơi.
- Ngọc Chân a, ta làm những chuyện này là muốn cho hoàng thất tôn nàng mời nàng, sau này không lại làm khó nàng. Nàng không rõ sao? Nói một lời không dễ nghe, hoàng thất kiêu ngạo quá nặng, không coi ai ra gì, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, không chỉ đối ngoại, càng đối nội!! Nàng chỉ cần làm theo những gì như ta nói với nàng ngày đó, cần phải cường thế thì cường thế, cần phải trách cứ thì trách cứ, nhất là đối với Đường Ngọc Sương kia, không nên khách khí. Dùng không bao lâu, hoàng thất liền dần dần thay đổi thái độ đối đãi với nàng. Như vậy nàng đi cũng nhẹ nhõm.
- Chúng ta đều là người trong nhà, tranh những chuyện kia có ý nghĩa sao?
- Hoàng thất là nhà sao? Chỗ đó có thể xem như cái nhà sao? Trong lòng nàng không rõ ràng?
Trong đầu Tần Mệnh đem cái chữ ‘Nhà’ kia nhìn đến rất nặng, cũng rất tôn kính cái chữ này, nhưng loại nơi như hoàng thất kia quả thực chính là vũ nhục cái từ ‘Nhà’ này. Không có nhân tình ấm lạnh, không có thân tình yêu mến, hết thảy đều là lợi ích lợi ích lợi ích! Muốn thay đổi thái độ hoàng thất đối với Đường Ngọc Chân, phải để cho bọn hắn kính sợ Đường Ngọc Chân, biết rõ giá trị của Đường Ngọc Chân.
Nhưng, nếu như bản thân Đường Ngọc Chân không phái cứng, vẫn là mềm lòng giống như trước, loại người như Đường Ngọc Sương kia thấy nàng dễ khi dễ, liền một lần nữa thẳng sống lưng lên, đạp trên mũi sáng!
Liền giống như bây giờ, bọn hắn khẳng định là đang khó xử Ngọc Chân.
- Tần Mệnh, nặng lời!
Nguyệt Tình nhắc nhở lấy Tần Mệnh.
- Tỷ tỷ là có rất nhiều chỗ không đúng, nhưng ta và nàng dù sao huyết mạch tương liên. Nàng cũng không có ác ý, chỉ là trong lòng đem hoàng thất nhìn quá nặng đi. Ta muốn rời đi, không muốn cùng nàng huyên náo quá cứng. Trong hoàng thất không phải là không có ôn nhu, chỉ là rất ít, nếu như ngay cả ta đều không đi giữ gìn...
Đường Ngọc Chân thần sắc ảm đạm, yên lặng cúi đầu xuống.
Trong đầu Tần Mệnh một hồi thương yêu, chần chờ một lát:
- Ta để cho Bát Dực Tử Lân Mãng bọn hắn rút lui.
- Thật sự?
Đường Ngọc Chân kinh hỉ.
- Nhưng không phải hiện tại.
- Lúc nào?
- Lại đợi mười ngày!!
- Mười ngày? Hoàng huynh giết người của Thương Minh Giáo, Thương Minh Giáo tùy thời sẽ cùng hoàng thất báo thù, bọn hắn kiên trì không được mười ngày.
- Không nên đánh giá thấp thực lực hoàng thất các nàng. Mười ngày đều không kiên trì nổi, còn có mặt mũi gì khống chế cái Hoàng triều này.
- Nhưng những Hoàng triều Vương quốc xung quanh kia đã bắt đầu tập kết, một khi Huyễn Linh Pháp Thiên nguy hiểm, bọn hắn tùy thời khả năng phát động chiến tranh.
- Kim Bằng hoàng triều không phải được xưng thực lực tăng lên gấp đôi so với trước kia sao? Đợi sau này Thương Minh Giáo bọn hắn đều rút lui, hoàng thất có thể rỗng ra tay đến ứng phó chiến tranh, vừa hay kiểm nghiệm thực lực, nhìn một cái xem bản thân đến cùng có bao nhiêu cân lượng.
- Nhưng...
- Không có nhưng gì, nàng cứ không có lòng tin như vậy đối với hoàng thất?
Đồng Ngôn nhịn không được nói:
- Ngọc Chân tẩu tẩu, ngươi cứ nghe tỷ phu, theo như tỷ phu nói mà làm, xem trước một chút hiệu quả gì. Nếu như quả thực nguy hiểm, hơn ba mươi vạn người này cũng có thể thủ hộ Kim Bằng hoàng triều nha.
Sau đó, Nguyệt Tình mang theo Yêu Nhi Đồng Hân trở về tiểu viện của mình, Đồng Ngôn đi theo bọn người Đinh Điển đi ‘Lêu lỗng’, chỉ để lại Tần Mệnh cùng Đường Ngọc Chân ở tại cái nhà kho này.
Đường Thiên Khuyết, Đường Ngọc Sương, đợi từ giữa trưa, vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, chờ đợi Tần Mệnh ‘Triệu kiến’.
Lúc trước kia, đều là người khác chờ ở bọn hắn ngoài cửa, chờ đợi triệu kiến, hôm nay vậy mà trái ngược, Đường Ngọc Sương cùng Đường Thiên Khuyết trong lòng khó chịu, nhưng càng có thể hận chính là, Tần Mệnh từ đầu đến cuối đều không có để cho bọn hắn đi vào. Không chỉ đội ngũ hoàng thất đợi đến nôn nóng, ngay cả Lý tông chủ bọn hắn đều có chút không chịu nổi, cái này thật sự là muốn chết dựa sao?
Đường Ngọc Sương lần lượt muốn gõ cửa, đều cưỡng ép nhịn xuống.
Một ngày... Hai ngày... Ba ngày...
Bọn người Tần Mệnh ban ngày liền trong nhà kho uống rượu nướng thịt, nhàn nhã tự đắc, tiếng hoan hô tiếng cười nói vang khắp. Buổi tối cũng chỉ còn lại có Tần Mệnh cùng Đường Ngọc Chân ở bên trong nghỉ ngơi, bình tĩnh an bình, yên tĩnh vô thanh. Nhưng không có nửa điểm thái độ muốn gặp hoàng thất.
Đường Thiên Khuyết vẫn cố nhịn nữa, nhưng Đường Ngọc Sương lại nhịn không được.
Huyễn Linh Pháp Thiên thế cục nguy cấp, thế cục biên cương càng nguy hiểm, kéo dài một ngày liền có một ngày nguy hiểm, bọn hắn thật sự hao không nổi.
Cũng mặc kệ Đường Ngọc Sương làm sao quát tháo, làm sao gõ cửa, bên trong đều không có nửa điểm đáp lại, ngay cả Đường Ngọc Chân đều không có thanh âm.
Cho đến khi đêm khuya ngày thứ sáu, bọn hắn như thường ngày đứng ở ngoài cửa, trầm mặt, buông thỏng mắt, bị lăn qua lăn lại không còn tính cách.
Đám người Lý tông chủ cũng sớm rời đi, không muốn trộn lẫn chuyện này.
- Phù phù!
Đường Ngọc Sương đột nhiên quỳ gối trước cửa sắt, nhìn qua đóng chặt cửa sắt, nàng mắt phượng mông lung, nước mắt thấm ra khóe mắt, đôi môi đỏ mọng có chút rung động.
- Công chúa!
Bọn thị vệ kinh hãi, tranh thủ thời gian qua đến nâng nàng lên, lại bị nàng ra sức vung ra:
- Ai cũng đừng đụng vào ta.
Bọn thị vệ vịn cũng không phải không vịn cũng không phải vịn, đều nhìn về Đường Thiên Khuyết.