Chương 2217: Vương thúc của ngươi (1)
Chương 2217: Vương thúc của ngươi (1)
Trong lòng Hải Đường không ngừng nhắc nhở bản thân phải trấn định, nhưng căn bản trấn định không được, cảm giác thật giống như núp ở bên trong Thú Viên nguy hiểm, tất cả mãnh thú đều đang lùng bắt nàng, muốn ăn luôn nàng.
- Lại đợi một lát, buổi chiều chúng ta rời khỏi.
- Làm sao rời khỏi?
Hải Đường kinh ngạc nhìn Tần Mệnh, người này ở đâu ra tự tin?
- Đi rời khỏi.
Tần Mệnh nhấp miệng trà xanh, từ cửa sổ nhìn qua biển người bạo động bên ngoài. Hoàn Lang Thiên, Kim Dương tộc, Quy Hồn cốc, đây vẫn chỉ là bên ngoài, vụng trộm khẳng định còn có càng nhiều. Hơn nữa những Thánh Võ Tru Thiên điện phái tới kia đã nên ẩn náu đi vào, cũng là một cỗ lực lượng nguy hiểm.
Tần Mệnh bây giờ suy nghĩ là Tru Thiên điện nên không chỉ là phái người đã chọn, trong bọn họ hẳn cũng phái trưởng lão Thiên Vệ gì đó qua đến, tự thân phụ trách quản chế. Nếu quả thật có người như vậy, nói không chừng hiện tại đã tập trung hắn. Dựa theo lời hai lão nhân kia nói, trong tay bọn họ có máu của hắn, có thể chuẩn xác truy tung.
Hải Đường sờ không chính xác Tần Mệnh, nhịn không được nhắc nhở hắn:
- Ngươi cần phải hiểu rõ, hơn phân nửa thế lực đỉnh cấp Đông Hoàng Thiên Đình đều muốn bắt Quỷ Đồng, mà ta chính là mấu chốt. Ngươi mang theo ta, chẳng khác nào là địch cùng thiên hạ, hơi không cẩn thận liền thịt nát xương tan.
Tần Mệnh cười khẽ:
- Hải Đường tiền bối đều thay ta lo lắng?
- Ta không phải lo lắng ngươi, ta là lo lắng mạng của ta! Ngươi mang theo ta, phải bảo hộ ta, nếu như ngươi phạm ngu xuẩn, ta sẽ theo chịu tội.
- Ngươi yên tâm đi, ta rất rõ ràng bản thân đang làm cái gì.
Tần Mệnh sủng nịch đụng đụng Tần Lam ngồi trên bàn đan mái tóc cho mình:
- Đến đây, ta giúp con.
- Không muốn.
Tần Lam di chuyển lấy.
- Còn khách khí với phụ thân.
- Ngài quá vụng về.
Tần Mệnh đen mặt:
- Quên ta đã đan qua cho con?
Tần Lam vểnh lên miệng:
- Quên không được, già xấu.
- Ta nhớ được không kém hơn so với Yêu Nhi mẫu thân của ngươi đan a.
- Phụ thân, ngài thật không thẹn thùng.
Tần Mệnh mỉm cười cười khẽ.
- Đến đây, cho ta một cơ hội, ta học một ít a, không học làm sao làm.
- Mới không cần!
Tần Lam tranh thủ thời gian nhảy ra.
- Nàng thật sự là nhi nữ của ngươi?
Hải Đường quái dị nhìn Tần Mệnh, có phụ thân có mẫu thân, nhưng thấy thế nào cũng cảm giác nha đầu kia cổ quái, hài tử nhà bình thường làm sao có thể nhỏ như vậy? Cũng liền cao như hai cánh tay vậy.
- Không giống sao? Bộ dáng giống ta.
Hải Đường trợn trắng mắt:
- Nhi nữ của ngươi nói không sai, thật không thẹn thùng.
- Tiền bối, ta hỏi thăm vấn đề.
- Đừng gọi ta tiền bối, ta không có già như vậy.
- Ngươi lớn bao nhiêu?
- Ta có huyết mạch Bất Lão tộc, ít nhất có thể sống năm sáu trăm năm, ta hiện tại tương đương với người bình thường các ngươi hai mươi tuổi.
- Ồ, đều ngoài một trăm?
- Ngươi...
Hải Đường hừ một tiếng, quay đầu không lại để ý đến hắn.
- Tiền bối, Linh Đan ngươi luyện là phương diện nào, có công hiệu gì.
Tần Mệnh kẹp lên một khối thịt nướng cho Tần Lam:
- Lam Lam há mồm, a...
- Đây là bí mật!
- Chúng ta nói rõ trước, ta bảo hộ ngươi, ngươi luyện đan cho ta, nếu không ta qua tay bán ngươi đi.
- Cái kia phải nhìn biểu hiện của ngươi, Hải Đường ta há có thể tùy tiện luyện đan cho người.
Một đám người dã man xông vào tửu lâu, không nói hai lời liền bắt đầu đề ra nghi vấn những người trên dưới một thước bảy kia, chỉ chốc lát sau tra được Tần Mệnh nơi này.
- Ngươi! Cở áo ngoài ra!
Một nam tử hùng tráng chỉ vào Hải Đường.
Hải Đường hoảng hốt, vừa muốn nghĩ làm sao giải thích, Tần Mệnh đã thổi cái huýt sáo:
- Ngươi! Chém đầu đi!
- A a? Ngươi có biết hay không đây là mệnh lệnh của ai... Oa...
Tần Mệnh đột nhiên bạo lên một chưởng, đánh vào ngực tráng hán, lực lượng khổng lồ để cho toàn bộ bàn tay rơi vào trong da thịt, tráng hán oa thanh âm, cách mặt đất bay đi ra ngoài, miệng phun đầy máu.
Trong đại sảnh hỗn loạn yên tĩnh, tráng hán ầm ầm đụng nát một cây băng trụ, liên tục đụng ngã mảng lớn cái bàn băng tinh, ngực vỡ vụn, miệng mũi tràn máu, gục ở chỗ này cả buổi không có phục hồi tinh thần lại.
- Đó là ai? Ra tay đủ ngoan độc.
- Vương Chiến! Đó là Vương Chiến liền làm hai bình Anh Hùng Huyết!
- Ôi, làm sao tra được cái kia a.
Mọi người nghị luận, có người nhìn có chút hả hê, nhưng có người sắc mặt lại âm trầm xuống, đồng lõa tráng hán kia đi về hướng Tần Mệnh:
- Vương Chiến tiền bối, có nhiều đắc tội, xin hãy tha lỗi, nhưng chúng ta là phụng mệnh lệnh Hoàn Lang Thiên điều tra Hải Đường, mời ngươi phối hợp.
- Phụng mệnh? Hoàn Lang Thiên tự thân hạ mệnh lệnh cho ngươi?
- Cái này... Ha ha, không kém bao nhiêu đâu.
Tần Mệnh nhăn lông mày nhìn hắn một cái, lắc đầu mà cười:
- Ngu xuẩn.
Người dẫn đầu trầm mặt xuống, cố nén nộ khí:
- Toàn bộ Đông Cốc môn đều đang điều tra, ai cũng từ chối không hết, xin mời ngươi phối hợp.
- Ta phối hợp? Ngươi mắt mù a, hay là đầu rót nước, ta có phải Hải Đường hay không, còn dùng đến điều tra?
Thần sắc đám người kia một hồi xấu hổ, nhưng rất nhanh chú ý tới Hải Đường:
- Hình thể hắn rất giống Hải Đường, cần kiểm tra.