Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2218 - Chương 2218: Vương Thúc Của Ngươi (2)

Chương 2218: Vương thúc của ngươi (2) Chương 2218: Vương thúc của ngươi (2)

- Cho ngươi mặt mũi? Đệ đệ ta là nam hay là nữ, có phải Hải Đường hay không, ta không rõ ràng? Còn đến phiên ngươi tới tra!!

- Vương Chiến tiền bối, ngươi cảnh giới cao, chúng ta không thể trêu vào, nhưng đây là mệnh lệnh Hoàn Lang Thiên, ngươi cao nữa còn có thể cao hơn bọn hắn? Ha ha. Chúng ta không biết ngươi, càng không biết đệ đệ của ngươi, chúng ta chỉ tin vào hai mắt của mình.

Kẻ dẫn đầu kia cũng là nhân vật hung ác, hoàn toàn không sợ Tần Mệnh.

- Nếu như ta không thì sao? Tần Mệnh đặt chén rượu xuống, ngẩng đầu nhìn hắn.

Nam tử dẫn đầu kia đón lấy ánh mắt Tần Mệnh:

- Cái này thể thật không thể theo ngươi, toàn thành đều tra, ai cũng không ngoại lệ.

- Chính các ngươi tra chính mình sao?

- Chúng ta? Ha ha, chúng ta tra xét.

- Nhưng ta không có tra đây này, cởi y phục ra, cho ta nhìn xem?

Nam tử cười ha ha:

- Nếu Vương Chiến tiền bối đã muốn nhìn, mọi người cởi áo ngoài ra.

Một đám người bất luận nam nữ đều cở bỏ áo ngoài, lộ thân ra trên cường tráng, hoặc là tiểu y thiếp thân:

- Lão ngài nhìn rõ ràng?

- Nếu đã không phải, vậy thì cút đi.

- Ha ha, chúng ta nghiệm sáng chính bản thân, vị đệ đệ này của ngươi đây?

- Ta có nói qua cho các ngươi nghiệm?

- Ngài bây giờ liền có chút chơi xấu.

Tần Mệnh cười ha hả nhìn bọn hắn:

- Cho ngươi mặt mũi? Ngươi nhìn ta như là mặc người khác khi dễ hay sao? Ta không biết Hoàn Lang Thiên có thể làm gì ta hay không, nhưng ta biết rõ ta có thể làm gì ngươi a! Hoàn Lang Thiên một tờ lệnh treo thưởng, ngươi liền cho rằng thành kim bài miễn tử? Nhìn ngươi tai to mặt lớn này, ngang ngược kiêu ngạo đã quen đi, nhưng ở chỗ này của ta... Không dùng được.

- Vương Chiến tiền bối, ngươi đây là đang tìm phiền toái cho mình a.

- Vậy sao?

Nam tử đi lên phía trước đi:

- Cũng không phải sao?

Tần Mệnh cười lắc đầu, đột nhiên bạo lên một cước, răng rắc đá nát đầu gối nam tử.

Nam tử kêu thảm thiết, bành quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, Tần Mệnh một tay bóp lấy cổ của hắn.

- Làm người có thể cuồng, nhưng đầu tiên phải có đầu óc. Ta nói lại bảo ngươi cút, ngươi cho rằng ta đánh rắm sao?

- Ta là phụng...

Tần Mệnh kéo lấy cổ nam tử đột nhiên phát lực, đẩy ra một chưởng sóng khí điên cuồng, đánh trên người nam tử.

Kình lực điên cuồng như là một ngọn núi lớn đập vào trên người hắn, nam tử kia kêu thảm bay tứ tung ra ngoài, nằm rạp trên mặt đất toàn thân run rẩy, bộ dáng kia như là vô số mãnh thú chà đạp qua, huyết nhục mơ hồ.

Trong đại sảnh bỗng nhiên yên tĩnh, mọi người hít vào từng ngụm khí lạnh.

Tần Mệnh nhìn vài người khác.

- Ta có một cút chữ, là bây giờ nói, hay là đánh xong lại bàn?

Nhóm người này nuốt nước bọt, sợ hãi lui về phía sau hai bước, cõng lên hai người trọng thương chạy thoát đi ra ngoài.

Đám người liều lĩnh điều tra khác trong đại sảnh cũng tại trao đổi ánh mắt sau đó xám xịt lui ra.

Tần Mệnh nâng chung trà lên, ra hiệu với Hải Đường:

- Cần phải ăn thì ăn, cần phải uống thì uống, không cần lý lẽ.

Hải Đường quả thực không hiểu nổi Tần Mệnh:

- Ngươi là thật không sợ, hay là...

- Đây không phải vấn đề có sợ không, nếu đã muốn giả vờ thì phải giả vờ đúng chỗ, muốn cứng liền cứng triệt để. Tại thời điểm tất cả mọi người cho rằng ‘Hải Đường’ sẽ tận lực điệu thấp che dấu, người cao giọng ngược lại sẽ không gây nên chú ý.

Tần Mệnh nháy cái mắt, cười hỏi Tần Lam:

- Phụ thân nói có lý không?

- Phụ thân ngài khỏe nhất.

Tần Lam hàm hồ ứng phó, tiếp tục rất nghiêm túc đan lấy bím tóc của nàng.

Khi nhóm người kia mang theo lửa giận chạy đi cáo trạng Hoàn Lang Thiên, Hoàn Lang Thiên để ý đều không có để ý. Cừu Tử Thích chỉ là đem Tần Mệnh trở thành một người có ý tứ trong Đông Cốc môn mà thôi, hoàn toàn không có nhấc lên quan hệ cùng Hải Đường, liền không hề nghĩ ngợi đến chỗ đó.

Kim Dương tộc càng không có để ý chuyện này, bọn hắn đều cùng hai huynh đệ Tần Mệnh uống rượu qua, còn có cái gì tốt tra, cũng không có nghĩ đến Hải Đường chỗ đó.

Một hồi oanh oanh liệt liệt thẩm tra càng ngày càng hỗn loạn, cửa lớn cứ điểm vẫn phong bế, cổ thành gần như tê liệt, tất cả mọi người vội vàng điều tra. Hoàn Lang Thiên cùng Kim Dương tộc liên hợp trấn thủ cứ điểm, một phương trông coi một bên cửa hông. Đều đang chọn lựa một ít tráng hán khẳng định không phải Hải Đường, cũng không có khả năng có liên hệ cùng Hải Đường, thô lỗ đánh ra, không ngừng giảm bớt miệng người trong thành.

Đến buổi chiều, Tần Mệnh mang theo Hải Đường đi qua đường đi hỗn loạn, đánh bay những gia hỏa không có mắt kia, một đường đi tới cổng cứ điểm.

Hải Đường tim đập rộn lên, âm thầm hít sâu.

- Đây chính là biện pháp ngươi nói? Nghênh ngang đi ra ngoài?

- Mù mắt chó của ngươi!

Tần Mệnh bóp lấy người đi tới muốn dò xét Hải Đường, một tay vung ra xa hơn mười thước, rống một tiếng với đồng lõa của hắn:

- Cút!!

Đám người xung quanh hỗn loạn lập tức dọn dẹp ra khu trống rỗng.

- Vương Chiến?

Cửa bên trái cứ điểm, Cừu Tử Thích đang tự thân thẩm tra người muốn đuổi đi ra, hơn mười cường giả Hoàn Lang Thiên cưỡi lấy Kim Giác Thiên Mã, thủ hộ ở chỗ này, đều theo tiếng đưa mắt tới.
Bình Luận (0)
Comment