Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 223 - Chương 223 - Vương Mộ

Chương 223 - Vương mộ
Chương 223 - Vương mộ

Võ vương cưỡi xe vua hoa lệ, cưỡi mây đạp gió mà đến, do hai vị đồng tử cưỡi hai con Man Thú uy vũ, Man Thúhình như nộ sư , lân giáp sâm sâm, khí tức vô cùng hung lệ, lại cam nguyện bị hai vị đồng tử cưỡi đi.

Huyết Tà Tông, Huyền Tâm tông, đều là tông chủ đích thân đến, bất quá bọn họ đều mang theo rất nhiều đệ tử trẻ tuổi.

Tần Mệnh gặp được Yêu Nhi quen thuộc, còn có Phàm Tâm, Tử Mạch vân vân, đều là mấy vị tham gia qua trà hội bát tông .

- Ta cho rằng ngươi sẽ ở Lôi Đình cổ thành.

Thiết Sơn Hà bỗng nhiên đi ra từ rừng rậm phía sau Tần Mệnh .

Tần Mệnh kinh ngạc:

- Làm sao ngươi tìm được ta?

- Kiếm của ngươi có Kiếm Linh, đao của ta có Đao Hồn. Chúng đã chiến đấu, rất quen thuộc.

Thiết Sơn Hà kỳ quái nhìn Lăng Tuyết, sao nàng ấy lại ở cùng một chỗ với Tần Mệnh? Hắn cũng không khách khí, trực tiếp hỏi một câu:

- Hai người các ngươi tốt hơn rồi?

Khóe mắt Tần Mệnh co rút, ngưng nghẹn không nói gì, ngươi thật dám nói.

Lăng Tuyết trực tiếp không nhìn, có nhìn cũng chưng từng nhìn hắn.

- Huyền Võ cảnh?

Thiết Sơn Hà liếc mắt nhìn Tần Mệnh.

- Vừa mới đột phá.

- Ta cũng vậy.

Thiết Sơn Hà đi đến bên cạnh hắn, nhìn không khí hải vực giương cung bạt kiếm, tóc dài xõa tung, ánh mắt sắc bén, khí thế phóng ra bên ngoài càng phô trương.

Tần Mệnh cũng không kỳ quái, lấy thiên phú Thiết Sơn Hà, lại trải qua ác chiến trà hội bát tông, cảnh giới đột phá nước chảy thành sông mà thôi.

- Ngươi làm thế nào để đến đây?

- Mấy ngày trước vừa mới đột phá, vốn là chuẩn bị đi Lôi Đình cổ thành, trên đường nghe nói nơi này có bí bảo hiện thế, lại đây xem một chút.

- Muốn mở ra Cổ Quốc, cần kiềm chế mười tám Vương Hồn này!

Thanh âm hùng hậu ở giữa thiên hải mênh mông cuồn cuộn, giống như hoàng chung đại lữ, chấn nhiếp tâm phách người khác. Kim Điêu chiếm giữ ở phía đông, tập trung một vị Vương Hồn sâu dưới đáy biển.

- Tán thành!

Thỏ ngọc cuồn cuộn lên biển lửa đầy trời, đứng ngạo nghễ ở phía tây.

- Ta thu thập một cái.

Bạch Hổ sát khí ngút trời, chiến ý vô song, ở phía trên bờ biển tập trung một Vương Hồn.

- Đồng ý!

Tông chủ Thanh Vân Tông, tông chủ Huyết Tà tông, tông chủ Mãng Vương, tông tông chủ Bách Hoa, tông chủ Võ vương, toàn bộ tuyên bố.

Đám hải thú cường hãn trong hải vực quay đầu đâm vào sâu dưới đáy biển, lựa chọn một vị Vương Hồn.

Không nhiều không ít, mười tám vị cường giả tập trung mười tám vị Vương Hồn.

Sâu trong đại dương, động vật biển nhao nhao lui đi.

Xung quanh bờ biển, không khí đột nhiên nóng rực, vô số dong binh cùng Linh Yêu đều súc thế chờ phát động, một khi vương thành bị phá, bọn họ sẽ chen chúc mà vào trước tiên. Không cầu có thể đạt được trọng bảo, tùy tiện có một kiện bảo bối là không tệ. Vương quốc bất hủ vạn năm, bên trong sẽ có bao nhiêu linh bảo trân quý, lại có bao nhiêu bảo tàng do tổ tiên để lại.

Tông chủ Bách Hoa Tông ra tay trước, một cỗ quang huy thánh khiết, giống như ngân hà cuộn ngược, đụng phải mặt biển, nhấc lên cuồng triều kinh thiên, đánh về phía vị Nữ Vương bên trong các Vương Hồn kia.

Mãng Vương xuất chiến, một người một rồng, không giận tự uy, trong tay không có binh, nhưng chiến khí thẳng tới mây xanh, long uy bao phủ cả vùng biển.

Tông chủ Thanh Vân Tông đánh lên tám đạo thần quang, dâng lên đan xen, phảng phất như cơn lốc khủng bố, bao trùm giữa thiên hải, đụng vào đáy biển.

Hồ Điệp khổng lồ, nhẹ nhàng nghiền nát hư không, lóe lên phía trên Cổ Quốc, đánh ra quang ảnh vô tận, tựa như thủy triều, chạy về phía Vương Hồn.

Võ Vương xuất thủ, tế xuất hai thanh cự kiếm trăm thước, sát khí xông thẳng lên trời cao, mãnh lực bổ xuống, lực lượng phô thiên cái địa, bàng bạc như biển lớn đang cuồn cuộn bao trùm xuống!

- Ai quấy nhiễu Cổ Quốc ngủ say.

Mười tám Vương Hồn lần thứ hai thức tỉnh, toàn bộ tỏa quang mang vạn trượng, phảng phẫn tiếng rít gào như sống lại, bọn hắn vung lên chiến binh nghênh chiến cường địch.

Trong khoảng thời gian ngắn, hải vực phạm vi vạn thước đều triệt để sôi trào, các loại năng lượng cường thế va chạm ở dưới đáy biển, hình thành vòng xoáy vô tận, quấy nhiễu đáy biển. Mặt biển tạo ra một làn sóng ngập trời, tầng tầng lớp lớp, va chạm dữ dội, đinh tai nhức óc. Rất nhiều động vật biển né tránh không kịp, bị dư ba chấn nát.

Bầu trời cuồn cuộn mây đen, sấm sét tráng kiện xé rách bóng tối, bổ về phía thủy triều sôi trào, mưa to như hất văn theo cuồng phong tàn sát bừa bãi.

Những dong binh gần bờ biển hít một hơi lạnh, đua nhau lùi lại. Đám người Dương Nghị, Yêu Nhi cũng đều lui về trong rừng rậm. Hỗn chiến dưới đáy biển hoàn toàn không thấy rõ ràng, một mảnh hỗn loạn, tràn ngập các loại quang ảnh cùng vòng xoáy, còn có tiếng xé rách hải triều, biển trời vang vọng gầm gừ.

- Tình huống này ngươi làm thế nào để kiểm soát?

Lăng Tuyết oán trách Tần Mệnh.

Thực lực hiện tại của bọn họ ở trước mặt những nhân vật cấp bá chủ này giống như con kiến hôi yếu ớt, một chút dư ba là có thể hủy diệt.

- Đừng nóng vội. Đừng nóng vội...

Tần Mệnh không chú ý chiến tranh dưới đáy biển, mà là nhìn về phương xa, trong lòng cùng tàn hồn câu thông.

- Còn chưa tìm được sao?

- Chờ bọn họ chân chính uy hiếp đến sự tồn vong của di tích vương quốc, mười tám Vương Hồn mới có thể rút lui, trở về Vương mộ. Khi đó, ngôi mộ của nhà vua mới có thể xuất hiện phản ứng tinh tế.

Bình Luận (0)
Comment