Tàn Hồn năm đó đối với di tích này từng có nghiên cứu rất sâu, cũng có thể nói là người hiểu rõ nhất trên đời này, bảo tàng chân chính không ở vương quốc đáy biển, nơi đó tuy rằng có năng lượng to lớn, quy mô kinh người, nhưng kỳ thật lại là vỏ bọc, là vì để lừa gạt hậu nhân.
Một khi di tích vương quốc bị hủy diệt, Vương Hồn thủ hộ nơi đó sẽ lặng lẽ rút lui, lưu lại một phế tích để cho người ta khám phá, bọn hắn sẽ trở lại nơi mình thực sự nên bảo vệ, Vương mộ!
Đây chính là tính toán của Tần Mệnh và Tàn Hồn. Lợi dụng vương quốc dưới đáy biển oanh động, dẫn tới cường giả khắp nơi vây công vương quốc, chờ bình chướng bị nghiền nát, Vương Hồn tán loạn, chính là thời điểm tìm kiếm Vương mộ chân chính.
Kế hoạch là táo bạo, hoàn toàn điên rồ.
- Ngươi thực sự có thể cảm nhận được Vương mộ?
- Chỉ cần bọn họ có thể thật sự đánh lui Vương Hồn, ta liền có thể tìm được Vương mộ. Vương Hồn không lui, Vương mộ không hiện.
- Chỉ có một cơ hội, ngươi chắc chắn.
Vương Hồn một khi lui về Vương mộ, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện, cơ hội tìm được chúng chỉ có một lần.
- Ta điều tra mười năm, chờ hai mươi năm, ngươi không cần lo lắng cho ta, điều ngươi phải làm là sau khi tiến vào Vương mộ tìm được Vĩnh Hằng Dực trong thời gian ngắn nhất, chỉ có được truyền thừa đó, chúng Vương mới có thể tán thành ngươi, nếu không, bọn hắn sẽ mang theo Vương mộ vĩnh viễn chìm dưới lòng đất.
- Thiếu gia, có người tới.
Khương Bân nhắc nhở.
Một đám đệ tử Thanh Vân tông chạy đến núi bọn họ ẩn thân, là muốn tìm một vị trí thích hợp quan sát hải vực chiến đấu. Hiện tại không có ai dám ở bờ biển quan chiến, sóng lớn liên miên không dứt va vào vách núi, nhấc lên sóng biển đầy trời, trộn lẫn năng lượng đáng sợ, đã có rất nhiều người bị cuốn xuống đáy biển, cũng có vài người bị năng lượng kia xé nát.
Tần Mệnh không có thời gian phản ứng bọn họ, ngưng thần chờ đợi chiến đấu dưới đáy biển chấm dứt. Một khi Vương Hồn thất bại, trong thời gian ngắn nhất sẽ trở lại Vương mộ, sau đó vĩnh viễn biến mất, cơ hội chỉ có một lần.
Đệ tử Thanh Vân tông hiển nhiên không nghĩ tới trên đỉnh núi lại có người, lại còn là người quen.
Tần Mệnh, Lăng Tuyết, Thiết Sơn Hà, ba vị này đều là nhân vật nổi tiếng của Thanh Vân Tông, đều nổi danh ở trà hội bát tông, nghe nói Thiết Sơn Hà còn vừa mới tiến vào Huyền Võ cảnh.
- Tần Mệnh, đã lâu không gặp.
Đệ tử kim linh Mộ Dung Xung ở trong đội ngũ, Hà Hướng Thiên cũng đi theo, còn có mấy người quen khác.
- Đã lâu không gặp.
Tần Mệnh ứng phó hai câu, ngưng mi chú ý hải vực.
- Ha ha, thành đệ tử kim linh quả nhiên không giống lúc trước.
Ngưu Dao nhìn thấy Tần Mệnh liền tức giận, trà hội bát tông vốn là nàng tham gia, lại bị Tần Mệnh thay đổi trước mặt mọi người, đến bây giờ còn có một cơn tức giận.
- Phải không.
Tần Mệnh thuận miệng trả lời.
- Ngươi...
Ngưu Dao bất mãn với thái độ của Tần Mệnh, chớp mắt, nhìn về phía Lăng Tuyết lạnh lùng bên cạnh:
- Lăng Tuyết, ta nhớ rõ ngươi ở Dược Sơn, sao lại ở cùng Tần Mệnh?
- Có liên quan đến ngươi?
- Đệ tử Dược Sơn thanh cao kiêu ngạo của chúng ta Lăng Tuyết động tâm sao?
- Có liên quan đến ngươi?
- Nữ tử vẫn phải dè dặt một chút.
- Có liên quan đến ngươi?
Lăng Tuyết lặp đi lặp lại một câu, không có ý để ý tới đối phương.
Nàng đang quan sát Tần Mệnh, phỏng đoán Tần Mệnh rốt cuộc muốn làm cái gì.
- Hừ, không biết xấu hổ, ngươi dứt khoát dựa vào hắn.
Ngưu Dao cười nhạo.
Đệ tử kim linh Mộ Trình từ trong đội ngũ đi ra.
- Đừng làm ầm ĩ nữa. Tất cả đều là đồng môn.
- Đồng môn? Trèo cao không nổi, người ta bây giờ là Tu La Tử Bắc Vực.
Ngưu Dao bĩu môi, quay đầu lại, tìm không thấy tình lang hà Hướng Thiên của nàng:
- Người đâu?
Hà Hướng Thiên đang trốn ở phía sau, hắn hiện tại nhìn thấy Tần Mệnh liền phát sốt, không dám chào hỏi.
- Huyền Võ cảnh?
Mộ Trình bỗng nhiên nhíu mày, phát hiện khí tức Tần Mệnh không đúng, đây cũng không phải là khí thế Linh Võ cảnh nên có.
- Vừa mới đột phá.
Tần Mệnh thản nhiên trả lời.
Mọi người âm thầm hít vào, cái gì thế này, Huyền Võ cảnh? Hắn lại đột phá!
Mộ Dung Xung nhíu mày, nhìn Tần Mệnh nhiều hơn, tốc độ này không khỏi có chút biến thái.
Những đệ tử Thanh Vân tông khác không trêu chọc Tần Mệnh nữa, Tần Mệnh trước kia là nô bộc, bọn họ không để vào mắt, Tần Mệnh hiện tại là đệ tử Kim Linh, lại là thành chủ, sẽ không để bọn họ vào mắt.
Trên đỉnh núi tụ đầy đệ tử Thanh Vân tông, nhưng bầu không khí rất vi diệu, có người đánh giá Tần Mệnh, có người chú ý hải vực.
- Chiến đấu dưới đáy biển sắp kết thúc, tìm một nơi cao hơn, chuẩn bị sẵn sàng.
Tàn Hồn bỗng nhiên nhắc nhở Tần Mệnh.
- Thiên thúc, đi.
Tần Mệnh chào hỏi Khương Bân, đột nhiên rời khỏi đỉnh núi, vọt vào rừng rậm rậm rạp.
Lăng Tuyết trước tiên đuổi theo, nàng ngược lại muốn xem Tần Mệnh muốn làm gì. Thiết Sơn Hà nhìn Tần Mệnh cổ quái, cũng là không muốn cùng những người Thanh Vân tông này lăn lộn cùng nhau, cũng đi theo rời khỏi núi cao.
Ngưu Dao bĩu môi nhướng mày.
- Lăng Tuyết không phải được xưng là mỹ nhân băng sơn sao, từ khi nào lại trở nên dè dặt rồi? Nàng ta có thực sự dính vào Tần Mệnh rồi không?
- Ồ? Tần Mệnh?
Trên đỉnh núi gần đó, ánh mắt Yêu Nhi của Huyết Tà tông bỗng nhiên sáng ngời, phát hiện bóng dáng Tần Mệnh, tiểu hồ ly trong ngực nàng bỗng nhiên có tinh thần, ầm ĩ chạy ra ngoài, theo mùi Tần Mệnh đuổi theo.