- Rống...
Từng tiếng rống to, giang dương lật úp, ba con Cự Kình tuy rằng hình thể vô cùng khổng lồ, nhưng tốc độ lại càng ngày càng nhanh, chéo nhau ngăn cản, liên thủ tập kích, hình thành vòng xoáy hủy diệt khủng bố, cuồn cuộn nổi lên thủy triều vô biên, từ trên xuống dưới bao phủ một vị Vương Hồn cao ngàn thước, vòng xoáy cuồn cuộn hoàn toàn tiêu diệt cường quang của nó, ba con Cự Kình ở sâu trong vòng xoáy cùng Vương Hồn triển khai ngược chiến.
Ngọn lửa của Thỏ Ngọc thiêu đốt dưới đáy biển, lại không để ý đến tất cả sóng triều, hội tụ thành ngàn vạn hỏa quyền, phô thiên cái địa bao phủ một vị Vương Hồn, mỗi một đòn hỏa quyền đều ẩn chứa lực lượng hủy diệt, không gian bị nghiền nát, rậm rạp trùng kích, liên miên không dứt đánh vào quang ảnh Vương Hồn. Vương Hồn vung đao nộ trảm, cuồng bạo đối kích.
Sâu dưới đáy biển có rất nhiều hải thú đến gần phía trước, khẩn cấp muốn chia một chén canh, kết quả bị năng lượng vô tình xoắn nát, phốc phốc không dứt bên tai, máu nhuộm đỏ cả thâm uyên.
Mười tám Vương Hồn tuy rằng chỉ là quang ảnh, nhưng càng đánh càng mãnh liệt, năng lượng bày ra làm cho người ta kinh hãi.
Thật sự khó có thể tưởng tượng được rằng bọn họ đã ngủ say vạn năm nhưng lại còn có thể có chiến uy như thế, đây chỉ là hồn lực, bọn họ đã từng cường hãn đến trình độ nào? Lại là cảnh giới gì!
- Nháo đủ chưa, mấy Vương Hồn liền kéo các ngươi lại lâu như vậy, mặt mũi Bắc Vực còn lại gì.
Võ Vương nổi giận trước, hai thanh cự kiếm trăm thước bộc phát ra kiếm khí ngút trời, kiếm quang ngàn thước, chém nát hải triều, trong phút chốc bổ nát Vương Hồn phía trước, đem hồn ảnh nghiền nát thành mấy chục mảnh.
Hồn ảnh kêu rên, tiêu tán dưới đáy biển.
Võ Vương khống chế hai thanh cự kiếm, xông về phía vực sâu dưới đáy biển, kiếm quang liệt liệt, thông tới ngàn thước, lần thứ hai chém về phía bình chướng Cổ Quốc.
Đám người tông chủ Thanh Vân Tông cũng toàn lực phát uy, thi triển ra võ pháp mạnh nhất, ác chiến với Vương Hồn.
Rốt cục, Vương Hồn kiên trì không được, toàn bộ lui về phía sau, xa xa trao đổi ánh mắt, toàn bộ quang ảnh tiêu tán, vô tung vô ảnh.
- Họ đã đi đâu?
Kim Điêu tìm kiếm đáy biển.
- Có thể là trở lại Cổ Quốc, chúng ta liên thủ, phá vỡ phong ấn.
Tông chủ Thanh Vân tông đánh ra kỳ tám đạo cường quang, mỗi đạo cường quang dày mấy chục thước, đan xen hội tụ, bôn ba không dứt, xuyên qua đáy biển hắc ám, đánh về phía bình chướng Cổ Quốc.
Các cường giả còn lại không cam lòng tụt lại phía sau, nhao nhao toàn lực mãnh công.
Ầm ầm, bình chướng Cổ Quốc rốt cục cũng lắc lư, từng khe nứt nhanh chóng lan tràn, rất nhanh đã mở rộng phạm vi ra vạn thước.
Đám người tông chủ Thanh Vân Tông thoáng ngừng lại, sau khi cảnh giác lẫn nhau thì toàn bộ xông về phía bình chướng Cổ Quốc, giống như mười tám đạo thiên lôi cực nhanh oanh kích.
Bành bành tiếng nổ lớn, mạnh mẽ chấn nát một mảnh bình chướng, giết vào Cổ Quốc.
Đến lúc này, bình chướng mênh mông giống như thủy tinh vỡ vụn rơi xuống, thủy triều mãnh liệt đổ vào vương quốc, trùng kích vô số tòa nhà, vương quốc ngủ say vạn năm... Rốt cục nghênh đón hủy diệt khó khăn hơn nữa...
Dong binh và động vật biển sâu trong hải triều và trên bờ biển còn do dự, rậm rạp xông vào, ra sức xông về phía Cổ Quốc dưới đáy biển.
- Thế nào rồi? Vương Hồn đâu?
Tần Mệnh ngưng mi tìm kiếm, hiện tại mây đen cuồn cuộn trong thiên địa, sấm chớp nổ ầm ầm, khắp nơi đều là các loại quang ảnh, muốn xác định Vương Hồn rút lui quá khó khăn.
Tàn Hồn dừng lại thật lâu, rốt cục cũng phát hiện:
- Hướng nam mười lăm dặm, xuống biển! Vương Hồn đang mở ra Vương mộ!
Tần Mệnh chào hỏi Khương Bân:
- Giúp ta chăm sóc tốt Lăng Tuyết sư tỷ, ta đi tiểu tiện.
- Ngươi đừng hòng bỏ ta ra.
Lăng Tuyết không nói gì, ngươi không thể tìm cớ tốt hơn?
- Nam nữ thụ thụ bất thân, Lăng Tuyết sư tỷ chờ một chút, ta rất nhanh sẽ trở về.
Tần Mệnh nở nụ cười, xoay người chui vào trong rừng rậm, dùng tốc độ nhanh nhất chạy như điên.
- Tần Mệnh!
Lăng Tuyết đang muốn đuổi theo thì bị Khương Bân ngăn lại:
- Lăng Tuyết cô nương đừng làm khó ta.
- Ngươi tránh ra! Lăng Tuyết tức giận.
- Thiếu gia rất nhanh sẽ trở về.
- Thiếu gia nhà ngươi đi mạo hiểm, ngươi còn có tâm tư ở chỗ này ngăn cản ta? Là ta quan trọng, hay là mạng thiếu gia nhà ngươi quan trọng.
Khương Bân cười hắc hắc nói:
- Thiếu gia quan trọng, thiếu phu nhân cũng quan trọng.
- Ai là gia thiếu phu nhân của ngươi, tránh ra!.
Lăng Tuyết vội vàng đuổi theo, Khương Bân lại sống chết không nhường.
Thiết Sơn Hà nhìn đến hồ đồ:
- Hai người các ngươi thật sự ở cùng một chỗ? Đây lại là náo loạn đến mức nào?
- Đừng thêm lộn xộn, Cổ Quốc dưới đáy biển là do Tần Mệnh mở ra, hắn chờ mười ngày tạo ra một hồi hỗn loạn như vậy, hiện tại lại đột nhiên rời đi, ngươi không cảm giác kỳ quái? Thiết Sơn Hà, sững sờ ở đó làm gì, đuổi theo a.
- Tần Mệnh mở ra Cổ Quốc dưới đáy biển?
Thiết Sơn Hà hơi ngưng mi, hai mắt dài nhỏ chợt hiện ra tinh mang.
- Các ngươi ai cũng không thể đi.
Khương Bân ngăn cản trước mặt bọn họ.
- Hiện tại đáy biển rất loạn, cho dù Tần Mệnh có thủ đoạn đặc thù, cũng rất khó toàn thân trở ra. Ngươi tốt nhất...
Thiết Sơn Hà nói xong, bỗng nhiên nhìn Lăng Tuyết, bất thình lình nói:
- Ngươi không lo lắng Nguyệt Tình?
- Cái gì?
- Nguyệt Tình cùng Tần Mệnh quan hệ không bình thường, ngươi mạnh mẽ chen một cước như vậy, Nguyệt Tình có thể tha cho ngươi?