Chương 2291: Quỷ Đồng
Chương 2291: Quỷ Đồng
Tần Mệnh vọt lên mười dặm trong rừng già rậm rạp thâm thúy, để Hải Đường lại tra, kết quả vẫn là phía nam, vị trí giống như không có gì thay đổi. Bọn hắn lần nữa xông về phía trước, lại một lần nữa cảm thụ, vẫn là tại phía nam.
Hải Đường ngờ vực vô căn cứ, giống như không di chuyển a, chẳng lẽ là bọn hắn tìm tới nơi Tiên Thạch Tinh Giới ẩn tàng.
Thời điểm Hải Đường lần thứ năm nhỏ máu vẽ bùa, cảm thụ vị trí, ngoài ý muốn phát hiện vị trí Quỷ Đồng vô cùng rõ ràng, ngay tại phía chính nam phương, bên ngoài mười dặm!
Tần Mệnh lại cao hứng không nổi, cõng Hải Đường tăng tốc lao vùn vụt.
Vị trí Quỷ Đồng rõ ràng, nói rõ bị giải khai phong ấn, có thể là tính nhẫn nại của kẻ địch đã bị mài hết, chuẩn bị dùng thủ đoạn cường ngạnh, cũng có thể là kẻ địch đã tìm tới Tiên Thạch Tinh Giới.
Ngoài mười dặm!
Một hài đồng chỉ lớn cỡ lòng bàn tay đang nằm co quắp trên mặt đất, không có chút khí tức nào, không hề nhúc nhích. Toàn thân hắn như là bạch ngọc óng ánh sáng long lanh, oánh nhuận trắng noãn, chợt nhìn qua giống như là trang sức do thượng đẳng thạch ngọc rèn luyện thành, xảo đoạt thiên công, tinh xảo đáng yêu.
Khu rừng này ở vào bên trong rừng già phía nam Quỷ Môn, yên lặng lại tươi tốt, không có có nhận đến phá hư, cũng không có mấy người lại tới đây.
Hài đồng nằm bên trên một mảnh lá cây xanh tươi dưới đất, toàn thân hiện ra từng tia ý lạnh, như sương trắng quanh quẩn, đồ thêm mấy phần duy mỹ cùng tĩnh mịch. Mấy gốc cây già thô to xung quanh lẳng lặng bao quanh nó, cành rủ xuống, nhẹ nhàng lay động trong uy phong, vẩy xuống điểm điểm huỳnh quang.
Tần Mệnh đứng trên tán cây bên ngoài hơn năm trăm thước, linh lực ngưng tụ tại hai con ngươi, ánh mắt xuyên qua rừng rậm tạp nhạp, ngắm nhìn Quỷ Đồng như ngọc khí yên lặng.
- Xảy ra chuyện gì? Quỷ Đồng làm sao lại nằm một mình ở nơi đó!
Hải Đường khẩn trương nhìn qua, trên người Quỷ Đồng hẳn không có phong ấn, nhưng vì cái gì còn đang ngủ say?
- Rất rõ ràng đó là cạm bẫy.
Tần Mệnh cảnh giác, thần thức từng lần một quét sạch rừng rậm xung quanh, nhưng thật sự lại không có cái gì, ngay cả một con ruồi trùng đều không có, đừng nói gì đến mai phục. Đám người thần bí kia đã đạt được Quỷ Đồng, khẳng định không có khả năng tuỳ tiện ném đi, rất rõ ràng là đang dùng nó làm mồi nhử, hấp dẫn con mồi nhập quyền sáo. Quá rõ ràng, rõ ràng đến có chút vụng về, rõ ràng đến ai cũng có thể nhìn ra được, nhưng chính là như thế này, mới khiến cho người khác kiêng kị, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà lại, dùng Quỷ Đồng làm mồi dụ, dẫn dụ chính là ai?
- Đây là muốn làm gì?
Hải Đường đè thấp lấy thanh âm.
Quỷ Đồng rõ ràng ở ngay phía trước, nhưng nàng hoàn toàn cao hứng không nổi.
- Để Lam Lam qua xem?
- Không được!!
Tần Mệnh cũng không thể mang Tần Lam ra làm thí nghiệm, thực lực kẻ địch khẳng định vô cùng mạnh, nói không chừng ngay cả Thiên Võ đều có, Tần Lam coi như có thể vượt qua không gian, nhưng dù sao cũng chỉ là hài tử, mà cảnh giới lại quá thấp, không chống đỡ được sự kiện đột phát. Đừng đến lúc đó không mang Quỷ Đồng trở lại được, còn đem Tần Lam dựng vào.
- Chúng ta cứ như vậy nhìn sao? Chẳng mấy chốc sẽ có người chú ý tới nơi này, nếu như tin tức khuếch tán ra, những thế lực cỡ lớn kia đều tụ vào nơi này.
Hải Đường không dám tưởng tượng hơn mấy ngàn vạn người vây đến nơi đây tham lam nhìn chằm chằm Quỷ Đồng sẽ là cái tràng cảnh gì, giống như là dã thú liên hoan!
Tần Mệnh không dám hành động thiếu suy nghĩ, một màn này thực sự quá không thể tưởng tượng nổi.
Thời gian từng giây từng phút trải qua.
Nơi này hoàn cảnh thanh u, không khí trong lành, nhưng Tần Mệnh cùng Hải Đường lại đều khẩn trương cao độ, ngược lại cảm thấy từng tia từng tia lãnh ý.
Cạm bẫy này rõ ràng chính là muốn tính toán ai, nhưng bọn hắn hết lần này tới lần khác không thể rời đi, càng không thể tiến đến phía trước.
- Ngươi không phải rất có kinh nghiệm sao, nhanh nghĩ một chút biện pháp a.
Hải Đường nắm lấy góc áo Tần Mệnh, giọng nói thúc giục mang vẻ mấy phần cầu khẩn.
Tần Mệnh chần chờ rất một hồi:
- Ngươi lui lại, lui đến càng xa càng tốt.
- Ngươi thật có biện pháp?
- Không có biện pháp, thử mạo hiểm một lần.
Tần Mệnh nhún vai, cơ bắp hài cốt phía sau lưng kịch liệt nhúc nhích, cánh chim màu đỏ ngòm xé mở áo ngoài, chậm chạp hữu lực mở rộng ra, chấn khởi huyết quang mông lung.
- Ngươi cẩn thận a, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Hải Đường một bên lui về sau, một bên nhắc nhở Tần Mệnh.
Tần Mệnh vỗ nhẹ Tần Lam:
- Giữ vững tinh thần, phụ thân cùng ngươi chơi một trò kích thích.
- Chơi như thế nào?
Hai mắt Tần Lam vụt sáng lên, gương mặt nhỏ xinh đẹp non nớt tràn đầy hưng phấn.
- Chờ một lúc ta nói rút lui, con dùng hết sức lực toàn thân xông thật xa, có bao xa xông bao xa.
- Ừm! Được!!
Tần Lam dùng sức gần đầu, nắm chặt nắm tay nhỏ phấn nộn.
Tần Mệnh hít thở thật sâu, chậm rãi thở ra, quay đầu nhìn Hải Đường đang đi xa, ánh mắt của hắn ngưng tụ, bỗng nhiên liền xông ra ngoài, sau khi lao vùn vụt hai trăm thước lập tức dừng lại, đứng ở giữa chạc cây tạp nhạp, toàn thân căng cứng, cảnh giác cao độ, thế nhưng... Rừng rậm tĩnh mịch, sinh cơ bừng bừng, không có cái gì phát sinh, cũng không có phát giác được dị thường.
Tần Mệnh chau mày, lại hít thật sâu, lần nữa vọt mạnh hai trăm thước, cách Quỷ Đồng chỉ còn khoảng trăm thước.