Chương 2292: Giúp ta một việc (1)
Chương 2292: Giúp ta một việc (1)
Quỷ Đồng lẳng lặng nằm ở nơi đó, ngay cả dấu hiệu hô hấp đều không có, thật giống như là một pho tượng. Cây già cùng hoa cỏ xung quanh cũng đều bình tĩnh như thường, chưa từng xuất hiện bất luận cái gì ngoài ý muốn.
Kỳ quái! Đến cùng đang xảy ra chuyện gì?
Tần Mệnh thực sự buồn bực, quan sát rừng rậm xung quanh, cũng quan sát bầu trời, còn cẩn thận phân rõ cây cối bố trí, nhìn xem có phải bị bố trí một loại nào đó trận pháp hay không. Nhưng tra đi xét lại, xem đi xem lại, thật không có cái gì.
Kẻ địch ở đâu? Lại muốn làm gì!
Vào lúc này, mười tán tu tạo thành đội ngũ xâm nhập đến phiến rừng rậm này, vừa cười vừa nói đi đến nơi này, vừa dò xét lấy linh lực rừng rậm lưu động, tìm kiếm lấy bảo bối. Thời điểm bọn hắn đi đến chỗ cách Quỷ Đồng hai trăm thước đột nhiên liền ngừng lại, không phải là bởi vì Quỷ Đồng, mà là chú ý tới Tần Mệnh.
- A? Huyết dực! Mãnh nhân săn giết Hoang Lôi thiên kia?
- Hình như là vậy, bốn cái cánh đỏ kia quá bắt mắt.
- Tại sao hắn lại ở chỗ này.
- Hắn đang làm gì? Không nhúc nhích thật là dọa người.
Chi đội ngũ này cũng không tính là mạnh, dẫn đội chỉ là một Thánh Võ nhất trọng thiên, sau khi đột nhiên nhìn thấy Tần Mệnh, đều lộ ra rất cảnh giác, tuy nhiên không có quá e ngại, bọn hắn lâu dài liếm máu trên lưỡi đao, đảm phách hơn người, cũng rất khôn khéo. Bọn hắn biết mình chỉ là tiểu nhân vật, không đáng để vị gia này gặp mặt liền giết bọn hắn.
- Nhìn kìa! Nơi đó giống như khối ngọc điêu!
Bọn hắn chú ý tới Quỷ Đồng phát sáng trong rừng cây, chợt nhìn lại, xác thực không giống như là người, mà là loại hình đồ sứ ngọc khí.
Tần Mệnh lưu ý lấy bọn hắn, ‘Cạm bẫy’ rất yên tĩnh, cũng không có bởi vì đám người này xâm nhập mà xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
- Hắn giống như đang ngó chừng khối ngọc kia.
- Làm sao không ra tay?
- Hắn là đang kiêng kị cái gì sao?
- Nơi này có thể có gì đó cổ quái hay không?
Bọn hắn hiếu kì nhìn quanh, không có hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ chốc lát sau, một con mèo mạnh mẽ mà mỹ lệ như ánh trăng trải qua, nó nhỏ nhắn xinh xắn lại vô cùng linh động, giống như là sủng vật, nhưng khí tức vô cùng mạnh, cấp bậc lại là Thánh Võ tam trọng thiên. Nó giống như là đạo lưu quang xuất hiện ở đây, bóng hình phiêu miểu, mang theo tầng tầng tàn ảnh. Nó cũng chú ý tới Quỷ Đồng, bên trong đồng tử dựng thẳng sáng rực lấp lóe, chăm chú nhìn nó.
Lại sau một lát, ba nhóm cường giả liên tiếp đi đến phụ cận, sau khi chú ý tới tình huống kỳ quái nơi này, cũng đều tụ tới, nhưng kinh ngạc khi thấy Tần Mệnh phản ứng, đều không có đi lên phía trước.
Kỳ Nguyên Lăng lúc đang tìm kiếm lấy Linh Bảo, cũng ngoài ý muốn lại tới đây, tuy nhiên sau khi nhìn thấy Tần Mệnh, hắn quay đầu muốn đi.
- Xúi quẩy, tại sao lại đụng phải.
Tần Mệnh lại thổi cái huýt sáo nhẹ nhàng, gọi Kỳ Nguyên Lăng lại, chỉ chỉ Quỷ Đồng ngoài trăm thước.
Thứ gì?
Kỳ Nguyên Lăng nhìn phía trước, mấy chục người vây quanh làm cái gì đây?
Kỳ Nguyên Lăng đi đến phía trước quan sát, một tiểu hài nhi chạm ngọc? Làm sao lại đặt ở đây.
- Ngươi giúp ta lấy tới, trả Chiến Tranh Hào Giác lại ngươi.
Tần Mệnh nhỏ giọng lời nói.
- Quả thật?
Kỳ Nguyên Lăng hoài nghi nhìn Tần Mệnh, có hảo tâm như vậy?
- Ta thử Chiến Tranh Hào Giác, không thích hợp với ta. Ngươi giúp ta lấy hài tử kia tơi tới, ta đem Chiến Tranh Hào Giác trả lại cho ngươi.
Kỳ Nguyên Lăng nghi ngờ nhìn Tần Mệnh một chút, lại nhìn bên ngoài trăm trượng. Tiểu hài nhi chạm ngọc ngoại trừ khí tức lạnh chút, giống như cũng không có nguy hiểm gì, lại chuẩn đoán xung quanh, cũng không có năng lượng đặc biệt chấn động. Rất an toàn a, làm sao bản thân Tần Mệnh không qua?
- Đi a.
Tần Mệnh thúc dục Kỳ Nguyên Lăng.
- Chính ngươi sao không qua?
- Ta sợ tiểu hài nhi.
- Ngươi cho rằng ta ngu?
Kỳ Nguyên Lăng trợn trắng mắt, loại lấy cớ vụng về này đều có thể nói ra được?
- Nhanh lên, sẽ bị người khác đoạt.
- Ngươi sẽ không bịp ta đấy chứ?
Kỳ Nguyên Lăng dán mắt vào tiểu hài nhi, ánh mắt lập loè, bỗng nhiên ngửi được một cỗ khí tức nguy hiểm.
Đợi một chút, sao ta lại hỏi loại vấn đề này, hắn nhất định sẽ bịp ta!
- Đi tới Thiên Đình đại lục này, hai chúng ta là đồng hương, so với thân nhân còn thân hơn.
- Lừa gạt cháu trai sao? Không đi!!
Kỳ Nguyên Lăng quyết đoán cự tuyệt, miệng cái tên này lúc nào lại ngọt như vậy, khẳng định có vấn đề, hắn hiểu rất rõ Tần Mệnh.
- Chuyện đơn giản như vậy đều không giúp? Không đủ nghĩa khí a.
- Chuyện đơn giản như vậy, tại sao chính ngươi không đi?
- Ta sợ tiểu hài nhi.
- …..
Kỳ Nguyên Lăng quay đầu bước đi, tên này khẳng định không yên lòng.
Tần Mệnh đột nhiên tung bay, rơi xuống trước mặt Kỳ Nguyên Lăng, vung một quyền, trọng kích mặt hắn, cánh tay răng rắc giòn vang, xương trắng đâm thủng da thịt, nhanh chóng tăng sinh, đem nắm đấm một mực thủ hộ, cương khí lạnh thấu xương nháy mắt sôi trào, gào thét mà đi.
Kỳ Nguyên Lăng biến sắc, kinh hồn né tránh, không đợi đứng vững. Tần Mệnh lần nữa nhào tới, giống như mãnh hổ xuống núi, khí thế kinh người.
- Ngươi làm gì!!
Kỳ Nguyên Lăng quát chói tai, nhanh chóng lùi hết về phía sau, tránh đi Tần Mệnh. Từ lúc ở Thất Nhạc Cấm Đảo đã bị hành hạ thông thấu, hiện tại hai người trọn vẹn kém một cái cảnh giới, hắn càng không phải đối thủ của Tần Mệnh.
- Thử xem.
Tần Mệnh không có lại đuổi theo.