- Cẩn thận, có gì đó quái lạ.
Lăng Tuyết nhắc nhở bọn họ, cũng đang cảnh giác.
- Đừng giả thần giả quỷ, có phải các ngươi muốn đoạt bảo bối hay không.
Một đệ tử vừa muốn quát mắng, bạch quang phía trước chợt lóe, hắn lẳng lội lui về phía sau như bị sét đánh, bị lực lượng xông lui ba năm bước, hắn hơi há miệng, cúi đầu nhìn ngực mình, nơi đó xuất hiện một vết thương to bằng nắm tay.
Đệ tử này lắc lư hai cái, vô lực quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống thấp, chết.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Các đệ tử đều kinh hãi, không phát hiện là ai ra tay a.
Rầm rầm, hai tiếng kêu trầm đục, hai mảnh hoa máu, hai vị đệ tử khác cũng bị đụng lui, một người bị đánh xuyên ngực, một người bị đánh xuyên đầu, chết ngay tại chỗ.
- Cẩn thận!! Có gì đó không đúng!
Đệ tử Thanh Vân tông toàn bộ tụ tập cùng một chỗ, nắm chặt vũ khí, mở ra võ pháp, nghiêm trận chờ đợi.
Yêu Nhi đang muốn buông Trâu Dao ra, bạch quang trước mặt chợt lóe, Trâu Dao bị đánh xuyên ngực, lực lượng mạnh mẽ mang theo nàng đụng ra phá miếu, ngã xuống đất. Hai mắt nàng mở to, khuôn mặt vặn vẹo, đây là bị Yêu Nhi tra tấn, nhưng trí mạng thật sự lại chính là vết thương đỏ thẫm ngay trước ngực.
Trâu Dao há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra được chút âm thanh nào.
- Trâu Dao!
Hà Hướng Thiên gào thét bi thương, đang muốn nhào về phía trước, lại bị Mộ Dung Xung một phen giữ chặt, kéo lui về bên người.
Cũng chính là giờ khắc này, một đạo bạch quang xẹt qua từ bên người Hà Hướng Thiên, xé rách y phục, không có tổn thương da thịt.
Nếu như không phải Mộ Dung Xung kéo hắn một cái, nói không chừng hắn cũng đã biến thành một cái xác nằm trên mặt đất.
Hà Hướng Thiên cả người ác hàn, kinh hãi ngay tại chỗ.
- Hình như có thứ gì đó.
Yêu Nhi không vội vàng mà từ từ đi ra.
Mọi người trợn trắng mắt, cái này khong phải là đang nói nhảm sao.
- Chi!
Tiểu hồ ly trong lòng Yêu Nhi đột nhiên thét lên chói tai, toàn thân xù lông thẳng đứng.
Bạch quang phía trước chợt hiện ra, nhào thẳng vào Yêu Nhi.
Hai tròng mắt đỏ tươi của Yêu Nhi hơi ngưng tụ, bên ngoài cơ thể trào ra một màn sáng trong suốt, hai tầng!!
Ù!
Bạch quang đụng vào màn sáng, nổ tung máu tanh, kèm theo tiếng kêu rên, 'Bạch Quang' bắn ngược xuống đất.
- Huyền Võ cảnh Nhị Trọng Thiên!
Đám người Mộ Trình động dung, đây rõ ràng là hai tầng linh lực thuẫn, Yêu Nhi cũng đột phá!
- Cái gì đây? Một con sói?
Yêu Nhi kỳ quái nhìn thi thể trên mặt đất, một con sói nhỏ màu trắng, chỉ lớn bằng bàn tay, toàn thân lông trắng sáng bóng mềm mại, thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng móng vuốt cùng răng nanh đều sắc bén như ngân châm.
Một đạo bạch quang đánh ở phía sau Tần Mệnh, Tần Mệnh lẹ mắt nhanh tay, một tay bắt lấy, cùng lúc bàn tay kích khởi lôi điện.
Tiếng ba giòn vang, đạo bạch quang kia bị hắn gắt gao bắt lấy.
Nhìn kỹ, thật sự là một con sói nhỏ, nhưng nó cũng không phải là sói non nớt, mà là sói trưởng thành, chỉ là hình thể nhỏ mà thôi.
- Ngao rống!
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng sói tru to lớn, sáu đạo bạch quang đánh về phía Tần Mệnh, giống như tia chớp màu trắng, tốc độ nhanh kinh người.
- Cẩn thận! Yêu Nhi đang muốn cứu người, bên ngoài cơ thể Tần Mệnh chợt lóe lên ánh sáng, hình thành linh lực thuẫn, thủ hộ nghiêm mật.
Rầm rầm, sáu đạo bạch quang toàn bộ đụng vào linh lực thuẫn, đụng chết ngay tại chỗ, lưu lại vết máu chảy, bắn ngược xuống đất.
Hai tròng mắt Yêu Nhi liên tục dị sắc, nụ cười yêu diễm càng quyến rũ. Tân tấn Huyền Võ cảnh, linh lực thuẫn cũng đã vững chắc, không sai nha, ngộ tính rất cao.
- Ngao rống!
- Ngao rống!
Tiếng sói gào thét từ bốn phương tám hướng truyền đến, sói trắng rậm rạp bao vây lại đây, chúng nó hình thể nhỏ nhắn, thực lực cũng không mạnh, linh lực thuẫn có thể ngăn cản, nhưng số lượng càng ngày càng nhiều, rậm rạp chằng chịt mấy ngàn con, làm cho da đầu người ta tê dại. Những con sói trắng này tốc độ quá nhanh, giống như lưu quang màu trắng chạy tán loạn khắp nơi, hội tụ về phía nơi này.
- Nơi này làm sao có thể có sinh vật sống! Làm thế nào để chúng sống cho đến bây giờ?
Hà Hướng Thiên ngược lại hít vàomột ngụm khí lạnh, không phải tất cả mọi người đều là Huyền Võ cảnh, một chút bầy sói tập thể tiến công, Linh Võ cảnh chẳng phải đều phải gặp nguy hiểm.
- Mọi người tụ tập cùng một chỗ, Huyền Võ cảnh ở bên ngoài!
Mộ Trình cao giọng quát lệnh.
Đệ tử Thanh Vân tông hình thành vòng tròn, canh giữ đệ tử Linh Võ cảnh ở bên trong.
Bọn họ không chỉ có nhân số nhiều, thực lực phổ biến rất mạnh, đại đa số đều là đệ tử hai ba mươi tuổi, chừng mười sáu vị Huyền Võ cảnh.
Phàm Tâm các nàng lại nổi giận, Thanh Vân tông hành động nhanh nhẹn dứt khoát, nhưng căn bản không có ý đem các nàng thủ vào bên trong.
Ích kỷ!! Quá ích kỷ!!
Tần Mệnh hơi nhíu mày, chú ý tới tâm tư nhỏ bé của Mộ Trình. Làm như vậy rõ ràng là đang chờ Tần lệnh bọn họ mặt dày nhét vào, thỏa mãn lòng hư vinh của mình.
Mộ Trình cố ý vô tình liếc mắt nhìn Tần Mệnh, tựa hồ đang chờ hắn chủ động mở miệng, thỉnh cầu hợp tác.
Thời khắc nguy cấp làm loại động tác nhỏ này thật sự có mất phong độ, Tần Mệnh làm bộ không để ý, hướng Phàm Tâm các nàng làm tư thế mời.
Phàm Tâm nhìn Mộ Trình hừ một tiếng, mang theo ba vị sư tỷ chạy đến chỗ Tần Mệnh bọn họ.
- Cám ơn.
Tử Mạch nhẹ giọng nói cảm ơn, nàng là đệ tử Huyền Võ cảnh, nhưng một mình mình không giữ được các sư muội.
- Chúng ta tiến vào phá miếu.
Phàm Tâm vừa mở miệng nhắc nhở.
Đội ngũ Thanh Vân tông đã chạy đến đó trước tiên, chiếm cứ vị trí thích hợp, lợi dụng ngôi miếu để ngăn cản bầy sói.
- Đáng ghét, Thanh Vân tông các ngươi đều như vậy sao?
Phàm Tâm tức đến dậm thẳng chân.
- Đừng đánh chết một gậy, vẫn có người tốt.
Tần Mệnh ho nhẹ hai tiếng.
- Chúng ta phải làm gì?