Bầy sói rốt cục cũng bị trấn trụ, bọn chúng gào thét, cũng không dám tiến công nữa. Trong nháy mắt, lại đã chết mấy trăm con bạch lang, tàn thi đầy đất, máu tươi đầm đìa.
- Đừng đánh nữa, để chúng tự mình lui.
Tần Mệnh ý bảo bọn họ thoáng khắc chế, đừng kích thích quá mức nữa, đến ngươi chết ta sống thì không bù đắp được mất.
- Ngươi là dùng kiếm pháp gì vậy? Dạy ta đi!
Phàm Tâm kích động.
- Ta phải trở về thương lượng với sư phụ ta.
Tần Mệnh cảnh giác bầy sói, nắm chặt cổ kiếm, chiến ý như lửa.
- Ngươi có sư phụ?
- Không có.
- Vậy thương lượng như thế nào?
- Không cần thương lượng.
Mọi người không nói gì, lúc này còn có tâm tư nói giỡn.
Phàm Tâm tức giận bĩu môi:
- Thật hẹp hòi, thiệt thòi ta còn muốn đem sư tỷ ta đưa cho ngươi.
- Ngươi nói gì?
Tử Mạch cùng các tỷ muội khác đồng loạt quay đầu.
Phàm Tâm ngay lập tức giả vờ vô tội:
- Ta đã nói gì?
- Sao không đánh.
Mộ Trình bên kia lần thứ hai quay đầu nhìn xung quanh, chẳng lẽ đều đã chết? Vậy cũng quá nhanh đi.
- Mộ Trình cẩn thận!
Hà Hướng Thiên đột nhiên nhắc nhở, một con sói trắng từ phía trước nhào tới, giống như là một tia thiểm điện màu trắng, nổi lên tập kích, đánh về phía Mộ Trình.
Mộ Trình trong phút chốc chấn kiếm, chuẩn xác khiêu sát.
- Nơi đó còn có.
Hà Hướng Thiên kinh hô, ba con bạch lang từ ba phương vị giết tới, chợt lóe tới, tốc độ thật sự là kinh người.
Mộ Trình liên tục chấn kiếm, chém giết ba con bạch lang, sạch sẽ gọn gàng.
Chúng đệ tử âm thầm gật đầu, bọn họ tự nhận mình không làm được chuẩn nhanh ngoan độc như vậy, cũng không làm được dễ dàng như vậy.
Ba con bạch lang rơi xuống đất, kêu vài tiếng không có động tĩnh.
Phía trước cách đó không xa, mấy con sói trắng ô ô gầm nhẹ, đột nhiên phát ra tiếng sói gào thét, ở trong hoang dã trống trãi trả lời.
Xa xa, bầy sói vừa mới bị trấn trụ như thủy triều lui đi, ngược lại hướng về chỗ Mộ Trình.
- Đáng chết.
Đám người Mộ Trình đồng loạt hít vào.
Tần Mệnh thoáng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, xua tay về phía bầy sói:
- Đi chậm, không tiễn.
Bầy sói giống như tìm được mục tiêu phát tiết mới, tiến lên phía sau xông về phía đội ngũ Thanh Vân tông.
- Mau mau mau, chạy đi.
Đội ngũ Thanh Vân tông hoảng hốt, bọn họ tuy rằng nhân số đông đảo, thực lực đủ mạnh, nhưng nhân số nhiều bằng mục tiêu lớn, một khi bị xáo trộn, đó quả thực chính là tai nạn.
- Chúng ta có đi giúp không?
Phàm Tâm bỗng nhiên có chút không đành lòng. Nàng tuy ngang ngược, nhưng bản tính thiện lương.
- Quá khinh thường bọn hắn rồi, nhiều người như vậy đều không giải quyết được bầy sói, tự mình chết đi.
Tần Mệnh cũng không phải là loại người lương thiện gì, trực tiếp xách kiếm rời đi, không thể trì hoãn thêm nữa, phải mau chóng tìm toàn bộ bản đồ bích họa.
..................
Giờ này khắc này, Cổ Quốc dưới đáy biển bị hàng vạn hải thú cùng cường giả xâm lấn, một mảnh đại loạn, bọn họ điên cuồng cướp bóc, vì tranh đoạt bảo vật mà ra tay. Tường cổ thành xưa, kiến trúc, đường phố, đều bị vô tình rách nát, bị thủy triều mãnh liệt cuốn đi, bảo tàng niêm phong bị đào ra từng kiện. Vạn năm qua, nơi này bị bình chướng thủ hộ, cách ly với thế gian, bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, rất nhiều bảo bối vừa mới hiện thế liền quang hoa ngút trời, thậm chí có bảo dược kỳ dị công kích kẻ xâm lấn.
Tất cả mọi người đều muốn điên rồi, nơi này quả thực là bảo khố hiếm thấy, các loại bảo bối đều có.
Thời gian vạn năm càng làm cho tất cả bảo tàng bị che khuất càng thêm thần bí, có sức hấp dẫn trí mạng.
Tông chủ Thanh Vân tông cùng chí cường giả thì hàng lâm đến vị trí vương cung, tìm kiếm bảo tàng trân quý hơn, chờ mong có thể có thu hoạch.
Cảnh giới đến cấp độ của bọn họ, muốn tiến thêm một bước cũng vô cùng khó khăn, phương pháp tầm thường rất khó làm được, trừ phi là cơ duyên đặc thù.
Vương quốc dưới đáy biển trước mắt chính là cơ duyên mà bọn họ chờ mong.
Trong không gian sơn động, đám người Mộ Trình trả giá thương vong hơn mười người, rốt cục cũng đánh lui bầy sói. Hai đoàn dong binh khác cũng bị bầy sói phục kích, thương vong nặng nề. Nhưng bọn họ đều không có buông tha, phía trước còn có rất nhiều phá miếu, bảo tàng bên trong phá miếu hấp dẫn bọn họ thật sâu. Cơ hội ngàn năm có một, có thể lấy thêm một chút càng tốt.
Tần Mệnh liên tục điều tra hơn mười ngôi miếu bị phá, đều phát hiện những bức bích họa mơ hồ trên vách tường hướng tới lối vào.
Xác minh phán đoán của hắn.
Tần Mệnh im lặng không lên tiếng đem tất cả bích họa toàn bộ ghi nhớ trong đầu, từng khối chắp vá, rốt cục hình thành bộ dáng sơn động đại khái.
Không đầy đủ, nhưng gần như vậy.
- Hiểu rồi! Mộ trong mộ!
Tần Mệnh phát hiện ra lối vào thần bí trên bản đồ, nơi rất có thể là mộ Vương thực sự.
Một vương quốc dưới đáy biển, một ngôi đền cổ bị hỏng, ngụy trang kép.
Chúng vương năm đó thật sự có thể nói là dụng tâm lương khổ.
- Nhanh lên! Một khi Vương Hồn dung hợp với Vương mộ, lực lượng của chúng sẽ hồi sinh, Vương mộ cũng sẽ dời đi.
Tàn Hồn lại thúc giục.
- Tần Mệnh, ngươi cái gì cũng không muốn a, vậy thật ngại quá.
Phàm Tâm thu hoạch không tệ, nhặt rất nhiều 'rách nát', cười hì hì tràn đầy bao phục.
- Ngươi tin ta không?
Tần Mệnh bỗng nhiên hỏi.
- Vậy khẳng định không tin a.
Phàm Tâm tránh để Tần Mệnh nhường, từ dưới chân hắn đào ra một phiến lân giáp cổ quái, quan sát một lát, lại nhét vào trong bao phục.
- Chúng ta còn muốn tiếp tục đi vào trong, các ngươi đi không?
- Không đi! Gần như vậy, thấy tốt thì nhận.
Phàm Tâm rất hài lòng với thu hoạch của mình, trong bao phục chứa đầy hơn hai mươi kiện bảo bối.
- Chúng ta nên đi, chẳng may sư phụ tìm không thấy chúng ta sẽ sốt ruột.
Tử Mạch lắc đầu, các nàng không muốn mạo hiểm nữa.