- Trong sách cổ ghi lại, muốn có được truyền thừa, trước tiên phải tiếp nhận phán xét, về phần phán xét gì, ngươi tự mình trải nghiệm đi, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây.
- Tần Mệnh, ngươi biết nơi này?
Yêu Nhi rất tò mò.
- Phụ mẫu ta vì nó mà mất mạng, Tần gia ta vì nó mà gặp nạn, toàn thành ta đều bởi vì nó mà chịu khổ tám năm. Ở đây, nợ ta một câu trả lời.
Tần Mệnh nhìn tế đàn, lại nhìn về phía mười tám pho tượng uy nghiêm, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.
- Có thể nói rõ ràng không?
- Không có gì để giải thích.
Tần Mệnh hít sâu một hơi, đi về phía bậc thang:
- Cùng nhau đi, chúng ta đã đến nơi này, đều có lý do để tiếp nhận phán xét, về phần chúng lựa chọn ai, nghe theo mệnh trời đi.
- Phán xét gì?
Ba người kỳ quái.
- Không biết.
Tần Mệnh từng bước từng bước đi lên bậc thang.
Thiết Sơn Hà, Yêu Nhi, Lăng Tuyết, trao đổi ánh mắt, phân biệt từ các phương vị khác nhau của tế đàn đi tới bậc thang, từng bước cẩn thận hướng lên trên.
- Rầm rầm...
Xiềng xích nặng nề hơi lắc lư, lại phát ra tiếng chuông sớm như trống hoàng hôn, hồi phục ở sơn động, tất cả Linh Yêu kinh hồn lui về phía sau, tựa hồ rất sợ những thanh âm này, tranh nhau trốn vào trong góc.
Bên ngoài không gian, bầy sói trắng nhao nhao dừng săn giết con mồi lại, quay đầu nhìn về phía sâu trong phá miếu.
Tần Mệnh nắm chặt nắm tay, bước chân kiên định, chờ đợi phán xét hàng lâm.
Thiết Sơn Hà, Yêu Nhi, Lăng Tuyết đều âm thầm đề phòng, cẩn thận dưới chân, cũng cẩn thận sợi xích tráng kiện.
Rầm rầm!
Xiềng xích lắc lư càng ngày càng rõ ràng, thanh âm rung động, làm cho người ta dâng trào khí huyết.
- Là ai tự tiện xông vào Vương mộ!
Một pho tượng đột nhiên mở hai mắt, từng sợi huyết văn bò đầy mắt đá, nó phảng phất như thật sự muốn sống lại, không giận tự uy, thanh âm như chuông hồng.
Tần Mệnh trong lòng căng thẳng, nhưng bước chân lại không dừng lại, dũng cảm đi lên.
Bọn người Thiết Sơn Hà đều căng thẳng tâm thần, thời khắc chuẩn bị phản kích.
- Rầm rầm!
Pho tượng kia toàn thân đều bắt đầu hoạt động, giống như là thật sự sống, tay phải quấn lấy xiềng xích nặng nề, dùng sức kéo chặt. Đầu kia của xiềng xích nối lấy một bậc thang của tế đàn, bị xích kéo ra hai thước.
Cả tòa tế đàn theo đó lắc lư!
- Ông ông!
Tất cả các bức tượng lần lượt thức dậy, họ mở mắt ra, hoạt động toàn thân, chấn động rơi đầy bụi đá vụn. Bọn họ phát ra tiếng gào thét trầm thấp, một người tiếp lấy một người kéo chặt xiêng xích, từ tế đàn lôi ra khỏi thềm đá.
Tràng diện rung động lòng người, pho tượng khổng lồ hơn trăm thước, lại giống như người khổng lồ sống lại, mỗi động tác đều như mang theo lực lượng hủy diệt, tràn ngập uy áp khủng bố.
Tần Mệnh, Thiết Sơn Hà, Lăng Tuyết, Yêu Nhi đều bước nhanh hơn, đi lên trên bậc thang.
Khi mười tám pho tượng kéo chặt tế đàn, khi mười tám khối thềm đá được kéo ra, tế đàn bắt đầu lắc lư kịch liệt, đỉnh chìm xuống, bạo lên cường quang ngút trời, giống như thác nước lao nhanh, rót ngược lên trời cao, cột sáng đầy màu sắc rực rỡ, kỳ quái, cho cả không gian rơi vãi thần huy đẹp mắt vô tận.
- Kẻ xâm nhập, chấp nhận thẩm phán!
Thập Bát Vương Hồn đồng thanh hô to, cuồn cuộn như thiên lôi vang vọng sơn động, thật sự khiến bốn người dâng lên khí huyết, biểu tình thống khổ.
- Một người sinh, bốn người sống!
- Một người chết, bốn người chôn cất!
- Phán xét như thế nào?
Yêu Nhi còn chưa dứt lời, quang triều mãnh liệt đã chia làm bốn, từ trên trời giáng xuống, giống như là thiên thạch rơi xuống, đập về phía bốn người Tần Mệnh.
Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nếu như toàn bộ phán xét không lại, bốn người toàn bộ hủy diệt.
Ầm ầm, cường quang bao phủ bọn họ, va chạm vào tế đàn, phát ra rung động kịch liệt.
- A!!
Đám người Tần Mệnh bị cường quang vô tận bao phủ, toàn bộ đều thống khổ kêu gào thảm thiết, cứ như bất chợt rơi vào tinh không vô tận, ý thức cùng thân thể đều không khống chế được mà trôi nổi, bốn phương tám hướng tất cả đều là như ánh sao bay nhanh, lại giống như rơi vào vòng xoáy vô tận, bị hắc ám đáng sợ cắn nuốt, lại giống như là vạn ngàn lợi kiếm đâm thủng toàn thân, muốn trực tiếp nát bấy toàn bộ bọn họ.
Thập Bát Vương Hồn kéo chặt xiềng xích, ánh mắt sáng ngời, khống chế ánh sáng phán xét thẩm phán bọn họ.
Cuộc đời của Tần Mệnh, từ khi sinh ra đến bây giờ, tất cả những gì trải qua, bất luận là trong trí nhớ, hay là bị hắn lãng quên, giờ này khắc này, đều bị đào bới thật sâu, phản hồi đến chỗ Thập Bát Vương Hồn. Như là mỗi Vương Hồn đều dung nhập vào sinh mệnh của Tần Mệnh, bồi hắn một lần nữa đi qua mười sáu năm này.
Thiết Sơn Hà, Lăng Tuyết, Yêu Nhi, cũng là như thế! Bọn họ tiếp nhận phán xét, hoàn toàn bày mình ra cho mười tám Vương Hồn.
Như là trôi qua thật lâu, lại giống như trong nháy mắt mà qua.
- Không thông qua!
- Không thông qua!
Thập Bát Vương Hồn tuyên án kết quả của Lăng Tuyết và Thiết Sơn Hà, dứt khoát lưu loát, lại uy nghiêm lạnh lùng, cường quang oanh oanh liệt liệt trấn bọn họ trên tế đàn, giống như lồng giam, tùy thời chuẩn bị hủy diệt. Bọn họ toàn bộ mất đi ý thức, giống như rơi vào vực sâu vô tận, chìm xuống, chìm xuống... Không thể kiểm soát cơ thể của mình nữa.
- Ta có thể tiếp nhận Yêu Nhi!
Một vị Vương Hồn bắt đầu phán xét Yêu Nhi.
- Tuyệt đối không thể! Huyết Vĩnh Hằng tuyệt đối không cho phép dung nhập vào thân thể nữ tử.
- Làm càn! Ngươi còn muốn đánh nhau?
- Ta không chấp nhận nàng ta! Nữ tử này sát tính quá nặng, sợ làm họa làm ác!
- Ta chấp nhận! Huyết mạch hiếm thấy, sát tính lãnh khốc, nàng có tư cách tiếp nhận chúng Vương truyền thừa.
- Không chấp nhận! Không có lý do gì cả!
- Không chấp nhận! Thiên phú tuy mạnh, tính cách bất định, nàng không đến trình độ ta có thể tiếp nhận.
..................