Mười tám Vương Hồn, lục Vương tán thành, mười hai phủ quyết, kết quả phán xét cuối cùng, không thông qua!
Đến phiên Tần Mệnh, Thập Bát Vương Hồn thoáng trầm mặc.
Một vị Vương phán quyết:
- Không chấp nhận! Phụ mẫu toàn thành vì chúng ta mà đau khổ, trong lòng hắn có hận!
Một vị Vương phụ họa:
- Không chấp nhận! Người này sát tính càng nặng, lãnh khốc vô tình!
- Chấp nhận! Yêu ghét rõ ràng, sát phạt quả quyết! Ta nguyện đem sức mạnh của ta truyền thừa cho hắn!
- Nghị lực cứng cỏi! Thể chất phi phàm! Ta, chấp nhận!
- Thân phận phức tạp, bí mật phồn loạn, dã tâm bừng bừng, nếu đem Vĩnh Hằng Huyết truyền thừa cho hắn, sợ sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu. Không chấp nhận!
- Chúng ta ngủ say vạn năm, phong lưu vạn cổ, chính là tìm người truyền thừa, kẻ này không tính là hoàn mỹ, nhưng cũng không kém. Khi còn nhỏ đã trải qua bi thảm, nhưng chưa từng tiêu diệt lương tâm, chưa từng bị thù hận chi phối, ta... Chấp nhận.
- Ta chấp nhận hắn! Ta đánh giá cao hắn!
- Hắn nói không sai, chúng ta nợ người này một câu trả lời. Ta chấp nhận.
- Chúng ta nợ nhiều người, không tiếp nhận!
- Chúng ta chỉ cần cân nhắc hắn có tư cách tiếp nhận hay không, có năng lực tái hiện huy hoàng của Vĩnh Hằng truyền thừa hay không. Ta, tán thành, ta, chấp nhận.
- Thất phu vô tội, mang ngọc có tội! Hắn không có năng lực thủ hộ Vĩnh Hằng Huyết! Ta, không chấp nhận điều đó.
- Ta chấp nhận hắn! Giao Long xuống biển, mãnh hổ quy sơn, hắn đang mở ra thời đại của hắn, giúp hắn một tay thì như thế nào.
- Cá chép hóa rồng, lột xác bắt đầu, ta nguyện trợ giúp hắn!
- Vạn năm ngủ say a. Rốt cục cũng nghênh đón người nhận truyền thừa, ta không muốn yên lặng nữa. Tiếp nhận...
Mười tám Vương Hồn, mười người tiếp nhận, tám người phủ quyết, quyết định cuối cùng - thông qua!
Một khi được thông qua, không cần phải tranh luận nữa, và các vị Vương phải thực hiện nghị quyết xét xử.
- Thẩm phán chấm dứt, truyền thừa bắt đầu!
Thập Bát Vương Hồn tập thể quát lớn, nếu đã quyết định, không cần giữ lại.
Mười tám pho tượng khổng lồ giơ cánh tay phải lên, đẩy ra mười tám mảnh cường quang, toàn bộ đánh vào thân thể Tần Mệnh. Từng luồng năng lượng xen kẽ giữa kinh mạch, lưu lạc ở giữa huyết mạch, giống như là nước lũ tràn đầy bao trùm toàn thân, cuối cùng toàn bộ hội tụ đến trái tim.
Phù phù!
Phù phù!
Trái tim kịch liệt nhảy lên, bành trướng mạnh mẽ, mạnh mẽ thu hồi, giống như muốn nổ tung, bắt đầu khởi động lấy năng lượng bành trướng.
Máu toàn thân sôi trào, nhanh chóng chảy xuôi khắp cơ thể, liên miên không ngớt.
Tần Mệnh hoàn toàn không biết chuyện xảy ra, ý thức đắm chìm trong bóng tối vô biên, giống như lâm vào ngủ say.
Lực truyền thừa của chúng Vương không ngừng cuồn cuộn rót vào thân thể Tần Mệnh, cải tạo thân thể hắn.
Bất tri bất giác, trái tim hắn phát sinh biến hóa kinh người, màu sắc của máu đều biến hóa.
Vàng!
Từng đường vân màu vàng bò đầy trái tim, càng bắt đầu trải rộng mạch máu, trong máu nóng bỏng xuất hiện từng tia màu vàng.
Yêu Nhi, Thiết Sơn Hà, Lăng Tuyết đều bị cường quang ném xuống dưới tế đài, qua thật lâu mới chậm rãi thức tỉnh, bọn họ giống như ngủ thật sâu, hoàn toàn không nhớ rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
- Đó là...
Bọn họ kinh ngạc nhìn cường quang kịch liệt nổ vang trên tế đài, các loại quang ảnh hội tụ thành hình trái tim khổng lồ, ở giữa không trung mênh mông nhảy lên.
Sâu trong 'trái tim' mơ hồ có bóng người trôi nổi, khẳng định chính là Tần Mệnh.
- Lăng Tuyết, ngươi biết bao nhiêu?
Yêu Nhi có chút hứng thú nhìn tế đài.
- Hẳn là truyền thừa của Viễn Cổ Chúng Vương, bọn họ lựa chọn Tần Mệnh.
Lăng Tuyết bình tĩnh trước sau như một, không buồn không vui, đây là kỳ ngộ, cưỡng cầu không tới, nếu bọn họ đã lựa chọn Tần Mệnh, liền có lý do của họ. Nếu sư phụ biết những điều này, sẽ có cảm giác gì? Thanh Vân tông khổ sở điều tra hơn hai mươi năm, cuối cùng thành tựu Tần Mệnh.
- Tần Mệnh làm sao biết nơi này?
Lăng Tuyết lắc đầu, đây là bí mật của Thanh Vân tông, cũng là bí mật của Tần Mệnh:
- Hy vọng các ngươi có thể giữ bí mật hôm nay.
- Viễn Cổ Chúng Vương truyền thừa...
Thiết Sơn Hà yên lặng lặp lại mấy lần, đột nhiên có chút hâm mộ Tần Mệnh. Đây là cơ duyên, cơ duyên lớn, có lẽ có thể thay đổi cuộc đời Tần Mệnh.
Yêu Nhi nhìn tế đài một lát, bỗng nhiên cười nói:
- Lăng Tuyết cô nương, Tần Mệnh ngươi muốn không? Không quan tâm ta có thể ra tay?
-...
Lăng Tuyết đang suy nghĩ mọi chuyện, một câu nói đã phá hư tâm tình của nàng không sai biệt lắm.
- Chúng Vương truyền thừa, hì hì, tương lai phải xưng Vương a. Nam tử như vậy phải sớm xuống tay nha.
Lăng Tuyết rất im lặng.
- Để cho hắn tiếp nhận truyền thừa đi, chúng ta không thể đến tay không.
Yêu Nhi nhìn xung quanh, ý cười trong suốt đi vào sâu trong sơn động, tìm được tiểu hồ ly, tên này đang ngâm mình trong Sinh Mệnh Tuyền hưởng thụ.
Sinh Mệnh Tuyền, linh bảo chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nghe nói có thể làm cho người ta thoát thai hoán cốt, tẩy tủy phạt lông! Bên ngoài vô cùng hiếm thấy, vạn kim khó cầu, nơi này lại có rất nhiều, có thể tưởng tượng vương quốc cổ xưa năm đó có bao nhiêu hưng thịnh.
Lăng Tuyết và Thiết Sơn Hà cũng không lo lắng cho Tần Mệnh nữa, phân biệt tìm được một mảnh Sinh Mệnh Tuyền ẩn nấp, ngâm mình vào bên trong tu luyện.
So với những vũ khí 'rách nát', một vịnh Sinh Mệnh Tuyền trân quý gấp ngàn lần vạn lần.
Khi bọn họ ngâm mình trong Sinh Mệnh Tuyền minh tưởng tu luyện, Tần Mệnh lại bắt đầu tiếp nhận truyền thừa, trong góc sâu trong động, một tảng đá chậm rãi khẽ động.
Tảng đá cũng chỉ to bằng bàn tay, lảo đảo động một lát, mặt ngoài dần dần nứt ra, lộ ra chiếc vỏ bạch ngọc bên trong.
Lại là một con rùa nhỏ!
Toàn thân ngọc bạch, nó rơi xuống lớp đá trên mặt ngoài, móng vuốt tinh xảo nhỏ nhắn, chỉ chốc lát sau lại vươn đầu ra.