Nó dường như ngủ quá lâu, một chút mơ hồ, nhìn vào đây, nhìn vào đó, nửa ngủ nửa tỉnh.
Dễ thương, nhỏ nhắn.
- Ừ?
Bạch Ngọc Tiểu Quy bị ‘trái tim’ khổng lồ trên tế đài hấp dẫn, hoảng hốt trong chốc lát, lắc lắc cái đầu, lại nhìn về phía tế đài, vẫn rất mơ hồ, tiếp theo lại lắc lắc cái đầu, bình tĩnh nhìn tế đài. Đôi mắt nhỏ dần dần khôi phục ánh sáng, đồng tử hơi phóng đại.
- Mẹ kiếp!
Bạch Ngọc Tiểu Quy giật mình tỉnh giấc, miệng phun tiếng người, nói một câu thô lỗ.
Các nơi trong thạch động, Yêu Nhi, Lăng Tuyết, Thiết Sơn Hà đều thoáng nhíu mày, vừa rồi có ai nói chuyện?
Bạch Ngọc Tiểu Quy mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào ‘trái tim’ trên tế đàn, giống như không thể tin được những gì xảy ra trước mắt:
- Truyền thừa? Những lão bất tử ác ôn không biết xấu hổ này vậy mà lại tìm được người truyền thừa?
Đám người Yêu Nhi ngưng thần lắng nghe, giống như nghe được có ai lẩm bẩm, ảo giác sao?
- Ta đã ngủ bao lâu rồi...
Bạch Ngọc Tiểu Quy chậm rãi bò về phía trước vài bước, nhưng phía sau mai rùa nối liền một sợi xích bạch ngọc, bám lấy khiến nó không thể đi được bao xa. Nó đang muốn nhìn rõ rốt cuộc là ai đang tiếp nhận truyền thừa, khóe mắt đột nhiên liếc tới Sinh Mệnh Tuyền cách đó không xa. Vị trí nó nằm rất cao, là ở trên vách tường nhô lên, vừa lúc có thể nhìn xuống phía dưới, cái nhìn thoáng qua này không chặt, vừa lúc nhìn thấy Lăng Tuyết ngâm mình trong tuyền trì.
Linh vụ đằng đằng, sương trắng lượn lờ, Lăng Tuyết ngồi xếp bằng trong tuyền trì, ngưng thần minh tưởng, hấp thu sinh mệnh lực nồng đậm. Dưới vai thơm của nàng ngâm mình trong dòng suối trong suốt, sóng nước gợn sóng, y phục trắng như tuyết chậm rãi phập phồng, mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của nàng. Da thịt trắng như ngọc, tóc dài đen nhánh bóng bẩy, dung nhan tinh xảo bị khí tức sinh mệnh bốc hơi vây lấy, càng lộ ra tinh xảo sáng bóng, đẹp như tiên tử trong mộng.
Hai tròng mắt Bạch Ngọc Tiểu Quy nhất thời tròn trịa, nóng bỏng, cái miệng há to, lỗ mũi thế nhưng lại chảy máu.
- Hắc, hắc hắc...
Nó ngây ngốc nở nụ cười, cũng mặc kệ truyền thừa trên tế đàn, bốn chân nhỏ chạy tới chạy lui, tìm vị trí ngắm cảnh tốt nhất.
- Thật trắng! Dáng người thật tốt! Thật non nớt, vừa bóp một bao nước. A, ta rơi vào tay giặc rồi. Ôi mẫu thân ta, nữ tử này tuyệt rồi. Đừng ngâm mình a, dịch người đi. Đáng ghét, ai phát minh ra y phục, quá đáng ghét, tín nhiệm cơ bản cũng không có.
Tiểu Bạch Quy hoảng hốt thò đầu, xuyên qua khe hở lá cây, vội vàng nhìn Lăng Tuyết trong suối, hận không thể nhào tới.
Lăng Tuyết hơi nhíu mày, cảm giác giống như có ai đang nhìn trộm. Chẳng lẽ là đám Linh Yêu? Nàng băng thanh ngọc khiết, giữ mình trong sạch, không quen được chú ý, động vật đều không được. Trong lúc phất tay đánh ra kiếm khí sắc bén, lá cây cổ thụ xung quanh ào ào rơi xuống, rơi đầy hồ suối, che lấy mặt ao, cũng che khuất dáng người không thể bắt bẻ của nàng.
Tiểu Bạch Quy tức giận:
- Đáng ghét, để cho ta xem, ngươi còn mặc y phục đấy!
............
Vương quốc dưới đáy biển hỗn loạn kéo dài thật lâu, các loại chém giết, các loại cướp đoạt, tất cả mọi người đều bị kích thích đến đỏ mắt.
Võ Vương bổ ra nham thạch dưới đáy biển, tìm kiếm sâu hơn, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Tông chủ Thanh Vân tông, tông chủ Huyết Tà Tông phát động mãnh công với Thôn Hải Kình, cướp đoạt chí bảo trong tay chúng.
Đáy biển mênh mông nghiễm nhiên biến thành chiến trường giết chóc, năng lượng bắt đầu sôi trào không biết bao nhiêu hải vực, giữa biển trời sóng to gió lớn, sóng thần bao phủ phạm vi trăm dặm rừng rậm Vân La, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng, mưa to bàng bạc cơ hồ cùng mặt biển nối liền thành một mảnh, không phân biệt được đâu là mặt biển, đâu là tầng mây.
Cuối cùng, tông chủ Bách Hoa tông rút lui, mang theo bảo tàng, mang theo đệ tử Bách Hoa tông, rời khỏi chiến trường giết chóc này trước tiên.
Mãng Vương, Bạch Hổ, Thôn Hải Kình liên tiếp lui đi, bọn họ đều bị thương nặng, cũng chiếm được linh bảo lý tưởng, không cần phải lưu lại nữa.
Bọn họ lui đi chẳng những không có giảm bớt hỗn loạn dưới đáy biển, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt, những nhân vật bá chủ này lui, bọn họ càng không có cố kỵ.
Cuối cùng, vương quốc dưới đáy biển đã bị hủy diệt hoàn toàn, hủy diệt trong trận cướp giật điên cuồng của hàng vạn nhân loại và Linh Yêu này.
Bọn họ điên cuồng chém giết ở dưới đáy biển hình thành vô số vòng xoáy cùng thủy triều, mãnh liệt dâng lên, cuốn đi gạch ngói rách nát, cuốn đi kiến trúc vỡ vụn, cũng cuốn đi thi thể thành mảnh.
Rất nhiều dong binh cướp được bảo bối hài lòng, thoát khỏi đáy biển, trốn vào rừng rậm, rất nhiều động vật biển đều chiếm được bảo bối, kéo bầy rời khỏi chiến trường.
Võ Vương và các cường giả đều từ trong Vương cung chiếm được rất nhiều trọng bảo, coi như là không uổng công chuyến đi này.
Một hồi oanh oanh liệt liệt xâm lấn gần kết thúc, xem như đều vui mừng.
Nhưng Đại trưởng lão thì thất vọng, tuy rằng đạt được bảo bối không ít, nhưng chân chính làm cho bọn họ động tâm không có mấy người, cũng không xa kỳ vọng ban đầu của bọn họ.
Theo tư liệu lịch sử ghi lại, trong Cổ Quốc vạn năm có truyền thừa của các vị Vương, có bí mật kinh người hơn.
Nó ở đâu?
Là bởi vì tràng diện hỗn loạn bỏ lỡ, hay là bị những người khác trong lúc vô ý cướp đi?
Truyền thừa rốt cuộc ám chỉ cái gì? Nó sẽ trốn ở đâu?
Tông chủ Thanh Vân tông cũng có thất vọng, từ khi tông chủ tiền nhiệm bắt đầu tìm kiếm di bí Cổ Quốc vạn năm, trải qua hai mươi năm, cuối cùng đổi lấy kết cục như vậy? Vốn nên thuộc về bảo tàng của Thanh Vân tông, cứ như vậy bị vô tình phân chia, cũng không tìm được bí mật muốn nhất.
- Tần Mệnh đâu? Nếu tất cả điều này là hắn ta gửi động, mục đích của hắn ta là gì?
Tông chủ Thanh Vân tông từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy bóng dáng Tần Mệnh.