- Tìm được Vĩnh Hằng Kiếm chưa?
Đại trưởng lão đi tới bên cạnh tông chủ, bí bảo trong truyền thuyết không có tìm được, Vĩnh Hằng Kiếm cũng không thấy, là ai mở ra vương quốc dưới đáy biển càng không biết. Hắn ta chỉ có một cảm giác, bị đùa giỡn!
Tông chủ lắc đầu:
- Chúng ta sẽ điều tra rõ ràng.
- Tông chủ, ta có một vấn đề.
- Nói đi.
- Tàn Hồn của Đông Hoàng Chiến Tộc rốt cuộc đi đâu rồi?
Đại trưởng lão vốn không có quyền hỏi bí mật của Dược Sơn, nhưng hắn thật sự rất không cam lòng, chờ mong cơ duyên nhiều năm như vậy, lại dùng loại phương thức hỗn loạn này chấm dứt. Hắn hiện tại có thể khẳng định, là Tàn Hồn đánh thức Vĩnh Hằng Kiếm giấu ở Kim Diễm thành, lại dùng nó mở ra vương quốc dưới đáy biển, chúng vương truyền thừa chân chính có thể chính là bị Tàn Hồn mang đi.
- Tàn Hồn chạy trốn, Dược Sơn một mực truy tung.
Tông chủ thản nhiên nói.
- Thứ cho ta nói thẳng, Dược Sơn hình như cũng không sốt ruột!
- Dược Sơn điều tra như thế nào là chuyện của bọn họ, không liên quan đến ngươi.
Đại trưởng lão hơi ngưng mi, nhìn tông chủ nghiêm mặt, đáy mắt hiện lên sắc bén.
Tông chủ chú ý tới ánh mắt của hắn khác thường, quay đầu nhìn qua, đại trưởng lão đã rũ mi mắt xuống, không truy vấn nữa.
Trên tế đài, năng lượng chúng Vương truyền thừa hỗn hợp ảo diệu liên miên không dứt tràn vào trong thân thể Tần Mệnh, mênh mông tràn vào, lột xác tỉ mỉ.
Theo năng lượng cùng thân thể dần dần giao hòa, theo truyền thừa cùng linh hồn dung hợp, ý thức Tần Mệnh từ hắc ám chuyển hướng quang minh, như xuyên qua vực sâu vô tận, trở về vạn cổ xa xôi, hàng lâm đến thời điểm nhân tộc quật khởi kia, đến thời điểm tranh hùng yêu tộc đẫm máu.
Linh hồn của hắn như dung nhập vào tiên Vương đời thứ nhất, một lần nữa đi qua sinh mệnh gập ghềnh huy hoàng của hắn, vượt qua chông gai, tung hoành bát phương, trảm quần yêu, loạn quần hùng, hàng phục Thương Long, khinh thường các nước.
Có bi thương, có hào hùng, có điên cuồng, có ôn nhu, có âm mưu hãm hại, chúng bằng hữu phản bội, càng có trung can nghĩa đảm, hoạn nạn đi theo.
Phảng phất trong chớp mắt, phảng phất đã trăm năm, Tần Mệnh hóa thân thành tiên Vương, trải qua những gì hắn từng trải qua, bi khổ hắn từng bi khổ, cũng ở trong hào tình vạn trượng cười nhìn chúng bằng hữu phản bội chính mình, rơi lệ trung can nghĩa đảm.
Đó có phải là một giấc mơ? Hay là sống lại?
Chân thật đến mê ảo.
Vương đời thứ nhất, Vương đời thứ hai, từ lúc ban đầu đến cuối cùng, mười tám vị Vương nhân sinh không giống nhau, kinh nghiệm không giống nhau, tính cách không giống nhau, huy hoàng không giống nhau, đều lần lượt giao hòa cùng Tần Mệnh. Tần Mệnh đi qua cuộc đời bọn họ, cảm thụ được cuộc sống thăng trầm của bọn họ, trải qua huy hoàng cùng gập ghềnh của bọn họ, không phân biệt được mình hay là bọn họ.
Đây là một hồi lực lượng truyền thừa, một hồi tín niệm cùng võ đạo giao phó, càng là một hồi nhân tính cùng nhân sinh tẩy lễ.
Thể chất Tần Mệnh đang lột xác, tinh thần lẫn linh hồn đều đang thăng hoa.
Thể chất lột xác, sẽ mang đến cho Tần Mệnh một thế giới võ đạo hoàn toàn mới, đây là chiều dài của cuộc đời tương lai của hắn.
Sự thăng hoa của tinh thần và linh hồn sẽ mang lại cho Tần Mệnh một tầm nhìn và trí tuệ hoàn toàn mới, đây là chiều rộng của cuộc sống.
Truyền thừa của các vị Vương không chỉ là ảo diệu vĩnh cửu.
Rất lâu sau đó...
Trái tim, huyết dịch của Tần Mệnh đều biến thành màu vàng kinh người!
Trái tim màu vàng, huyết dịch màu vàng, bành lấp với sinh mệnh lực vô tận, bên trong có bí mật bất tử.
Nhưng truyền thừa vẫn chưa chấm dứt, linh hồn Tần Mệnh còn đang đi lại giữa lịch sử tiên hoàng, sau khi trái tim và máu hoàn thành lột xác, lực lượng truyền thừa bắt đầu trùng tu hài cốt của Tần Mệnh, quan trọng là phía sau lưng, từ cột sống đến xương sườn, đều đang phát sinh biến hóa vi diệu, giống như là muốn sinh trưởng ra bộ vị mới, Vĩnh Hằng Dực!
Tàn Hồn cảm thụ được biến hóa thân thể Tần Mệnh, lâm vào trầm mặc.
Năm đó vì theo đuổi chúng Vương truyền thừa, theo đuổi vạn cổ di bí, hắn rời khỏi Đông Hoàng Thiên Đình, vượt qua cổ hải. Vốn là một cuộc thám hiểm rất bình thường, cũng không lưu lại ghi chép trong tộc, không nghĩ tới đổi lại là hai mươi năm phong lưu, thiếu chút nữa thần hồn câu diệt táng ở vùng Man Hoang này. Mà hôm nay, lực lượng truyền thừa thiếu chút nữa chôn vùi hắn năm đó lại chuyển vào thân thể người khác.
Tàn Hồn đột nhiên có một cảm giác xúc động, muốn nhân cơ hội mạnh mẽ đoạt lấy quyền khống chế thân thể Tần Mệnh, thay thế linh hồn của hắn.
Loại xúc động này vừa mới xuất hiện, liền sinh ra cảm giác nóng bỏng đã lâu không gặp.
Hắn mở mắt ra, xung động càng ngày càng mãnh liệt.
Của ta! Đây là của ta!
Chính nó đã hủy hoại cuộc đời ta.
Ta muốn trở về Đông Hoàng Thiên Đình! Ta muốn tái tạo cơ thể của ta và sống lại một lần nữa!
Tàn Hồn rục rịch.
Tần Mệnh đắm chìm trong sự lột xác và truyền thừa, không hề chú ý tới nguy cơ trong đan điền khí hải.
Nhưng...
Tàn Hồn giãy dụa thật lâu, chung quy vẫn không có ra tay.
Tu La đao! Hồn lực của hắn dựa vào Tu La đao mà sống sót, cũng kiêng kỵ Tu La đao thật sâu.
Đây là một sát khí làm cho vô số người kinh hãi, sau lưng có một sát thần khiến vô số người sợ hãi.
Thôi... Thôi...
Tàn Hồn u u khẽ thở dài, nhắm hai mắt lại.
Khi Tần Mệnh đi hết cuộc đời của mười tám vị Vương, khi hài cốt sau lưng mới hình thành, mười tám pho tượng khổng lồ tản ra cường quang, buông xích ra.
- Vĩnh Hằng Huyết! Vĩnh Hằng Dực! Truyền thừa chấm dứt!
Rầm rầm, xiềng xích nặng nề rơi xuống, bậc thềm đá lần lượt trở lại tế đài.
Ở trên vách đá cao cao, Bạch Ngọc Tiểu Quy vểnh đầu nhìn xung quanh:
- Mộ tổ nhà ai bốc lên khói xanh rồi, có thể làm cho mười tám lão bất tử này giao ra truyền thừa.