- Sao lại không dám nhìn ta rồi? Vừa rồi không phải nhìn rất hăng hái sao?
Yêu Nhi từ trong hồ nước đứng lên, cả người ướt sũng, hấp dẫn vô hạn:
- Nói cho ta biết, ngươi nhận được truyền thừa gì?
- Còn chưa kịp nghiên cứu.
- Ta thấy cảnh giới ngươi hình như không có biến hóa.
- Cái kia... Ngươi ngâm mình trước, ta thay đổi nơi khác.
Tần Mệnh cười ha ha, nhanh chóng rời đi, phía sau truyền đến tiếng cười kiều như chuông bạc của Yêu Nhi.
Tần Mệnh xấu hổ xoa xoa mặt, đến gần đó tìm một cái hồ suối, ngâm mình bên trong, yên lặng điều dưỡng, nghiêm túc kiểm tra thân thể.
Một hồi truyền thừa mang đến chỗ tốt không thua gì thay đổi hoàn toàn mới, tuy rằng không có tăng lên cảnh giới, nhưng ảnh hưởng chính là tương lai, là không gian hắn trưởng thành.
Hơn nữa trái tim màu vàng, Vĩnh Hằng Dực, đều có thể có rất nhiều bí mật thật sâu, những thứ này đều cần hắn chậm rãi khai quật.
Trong động một lần nữa an tĩnh, Yêu Nhi, Thiết Sơn Hà, Lăng Tuyết đều ngâm mình trong Sinh Mệnh Tuyền điều dưỡng tu luyện, cuồn cuộn không ngừng hấp thu sinh mệnh lực, thay đổi thể chất.
Cảnh giới Lăng Tuyết dừng lại ở Cửu Trọng Thiên thật lâu, muốn mượn cơ hội này hoàn thành đột phá.
Yêu Nhi mới tấn Huyền Võ cảnh nhị trọng thiên, cũng phải mượn cơ hội củng cố cảnh giới.
Thiết Sơn Hà phải vững chắc nhất trọng thiên, cũng chạy nước rút đến nhị trọng thiên, cơ duyên như vậy ngàn năm có một, không nắm chắc đều có lỗi với mình.
Mười tám pho tượng khôi phục bình thường, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, thân hình cao vút chống đỡ không gian Vương mộ hoành tráng.
Ở chỗ vách đá cao cao, Bạch Ngọc Tiểu Quy còn đang tràn đầy chờ mong nhìn sợi xích, lẩm bẩm:
- Mau đứt nhanh, lão tử muốn thấy lại mặt trời.
..................
Khi hỗn loạn dưới đáy biển có xu hướng bình tĩnh, ngay cả hải thú cũng rời đi, Vĩnh Hằng Kiếm biến mất từ chỗ sâu nhất của nền tảng Vương quốc tái hiện, nhanh chóng xuyên qua hải triều hỗn loạn, xa xa rời khỏi phế tích dưới đáy biển, trở lại tế đàn của mười tám Vương Hồn thủ hộ.
Vĩnh Hằng Kiếm đã thức tỉnh, thân kiếm rộng lớn, mũi nhọn sắc bén, tựa như có linh tính kỳ diệu, càng giống như có một loại uy áp.
Nó dừng lại một chút trên tế đàn, bắn đến trước mặt Tần Mệnh.
Tần Mệnh đưa tay cầm lấy, một người một kiếm phảng phất trong nháy mắt đã xảy ra giao hòa, khí tức Tần Mệnh trở nên sắc bén bức người, huyết dịch màu vàng toàn thân chảy nhanh hơn, nóng bỏng hơn, Vĩnh Hằng Kiếm giống như là bị rót vào lực lượng thần kỳ, hơi run rẩy, thân kiếm vang lên. Trong lúc hoảng hốt, có bộ kiếm pháp xông vào trong đầu Tần Mệnh, muốn bắt được, lại chợt lóe lên rồi biến mất.
Sẽ là kiếm pháp gì?
Tần Mệnh ngưng thần cảm ngộ, nhưng cái gì cũng không có, cứ như là yên lặng ở nơi nào đó trên thân thể.
Là thực lực của ta bây giờ không đủ? Hay là ta còn chưa hoàn toàn dung hợp Vạn Cổ truyền thừa, nó không tán thành ta?
- Ong ong!
Đại Diễn Cổ Kiếm phát ra kiếm ngâm thanh thúy, lại tự động bay ra bao phục, lơ lửng giữa không trung, xích sáng chói mắt, chấn động kiếm khí sắc bén, nó tựa hồ cảm nhận được sự cường thịnh của Vĩnh Hằng Kiếm, làm ra tư thái khiêu khích.
- Đại Diễn Cổ Kiếm, Vĩnh Hằng Kiếm, các ngươi ai mạnh hơn?
Tần Mệnh tay trái cầm Đại Diễn Cổ Kiếm, tay phải cầm Vĩnh Hằng Kiếm, hai thanh bảo kiếm cổ xưa mà thần dị, toàn bộ run rẩy, kiếm ngâm vang lên, kiếm khí càng ngày càng mạnh, giống như nhịn không được muốn tiến hành giao phong, chúng nó lại phân biệt trào ra lực lượng huyền diệu, vọt vào hai tay Tần Mệnh.
Một cái huyền diệu! Một cái bá đạo!
Hai loại uy năng khác nhau va chạm trong thân thể Tần Mệnh.
Tần Mệnh bỗng nhiên có loại cảm ngộ, có thể đồng thời thi triển song kiếm hay không?
Đại Diễn Cổ Kiếm cùng Vĩnh Hằng Kiếm không hề nhường ai, khí thế liên tục tăng lên, rất có tư thái phân cao thấp.
- Tương lai sẽ có thời điểm các ngươi cạnh tranh.
Tần Mệnh vội vàng thu hồi chúng nó, dùng da thú quấn lấy từng tầng lại, tốt xấu gì cũng ngăn được chiến uy nóng bỏng.
Tần Mệnh đặt xong hai kiếm rồi rời khỏi Sinh Mệnh Tuyền, đi tới bên hồ suối cách đó không xa.
Lăng Tuyết vừa mới hoàn thành đột phá, hàn khí lạnh thấu xương lại đóng băng mặt ao, một tầng hàn băng mỏng đóng băng lá cây rải rác.
Tần Mệnh ngồi bên hồ suối, lẳng lặng nhìn nàng, khí lạnh bốc hơi, sương mù sinh mệnh tràn ngập, kiều nhan của nàng tinh xảo duy mỹ, giống như tiên tử tắm rửa, xuất trần mà tuyệt lệ.
- Ngươi muốn giết ta?
Lăng Tuyết bỗng nhiên khẽ nói, mở đôi mắt lạnh lùng ra.
- Ta ở trong lòng ngươi vô tình như vậy sao? Có thể mang ngươi vào, không có ý định lảng tránh chuyện này, ta tới đây là muốn cùng ngươi thương lượng.
- Bí mật của ngươi, ta sẽ giữ cho ngươi.
- Ngươi có thể giữ bí mật, sư phụ ngươi thì sao?
- Ta sẽ trở về Dược Sơn tìm sư phụ thương lượng.
- Thương lượng không đủ, ta muốn ngươi bảo đảm.
- Ngươi trước tiên phải cam đoan cho ta, không được bị Tàn Hồn chi phối, không nên nguy hại Thanh Vân tông.
Đây không phải là chỗ sư phụ băn khoăn nhất, dù sao sư phụ cũng không hiểu rõ Tần Mệnh như mình.
- Kẻ thù của ta là một số người, không phải toàn thể Thanh Vân tông. Ngươi yên tâm, ta không đến mức mất đi nhân tính lạm sát người vô tội.
- Tàn Hồn trong thân thể ngươi thì sao?
- Tóm lại sẽ có biện pháp giải quyết.
Hai tròng mắt Lăng Tuyết trong suốt trong suốt lạnh lùng, lẳng lặng nhìn Tần Mệnh một lát:
- Ta tin tưởng ngươi.
- Ta xứng đáng với sự tin tưởng của ngươi.
- Ta sẽ cam đoan sư phụ không thương tổn ngươi, cũng sẽ cam đoan có thể thay ngươi giữ bí mật.
- Thành giao.
Tần Mệnh mỉm cười, ở chung lâu như vậy, có thể nhìn ra được tính cách của Lăng Tuyết, cũng tin tưởng sự cam đoan của nàng.
- Ngươi giống như ở đâu đó không giống nhau.
- Ở đâu?
Tần Mệnh sờ sờ mặt mình.
Lăng Tuyết lắc đầu:
- Được rồi, xin mời.
- Mời cái gì?
- Mời ngươi rời đi.
Lúc này Tần Mệnh mới chú ý tới cảnh hai người nói chuyện không bình thường, một nữ tử ngâm mình trong hồ nước, một nam tử ngồi bên cạnh cười.