Yêu Nhi không muốn để cho gia gia nàng chờ lâu, đề nghị mau chóng rời đi. Nếu như gia gia tìm không thấy nàng, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ.
- Cứ như vậy đi rồi?
Bọn họ hận không thể đem tất cả bảo bối trong động đều mang đi, nhất là Sinh Mệnh Tuyền, mỗi một giọt đều cực kỳ trân quý.
- Có thể mang theo bao nhiêu thì mang, sau này có cơ hội trở về.
Tần Mệnh dùng vật liệu sẵn có trong động làm chút bình đá, lấp đầy Sinh Mệnh Tuyền, lại nhồi đầy linh quả vào trong hành lý.
- Sau này còn có thể trở về?
Yêu Nhi ôm tiểu hồ ly, tiểu hồ ly trông mong nhìn Sinh Mệnh Tuyền, không tránh khỏi rời đi, hận không thể vĩnh viễn ngâm mình ở bên trong.
- Hẳn là được.
Tần Mệnh nhìn quanh mười tám pho tượng, cúi chào bọn họ.
Truyền thừa ta mang đi, ta sẽ không để nó chôn vùi.
- Rốt cuộc ngươi đạt được truyền thừa gì?
Yêu Nhi thật sự tò mò, đây đã là lần thứ ba nàng hỏi.
- Ta vẫn chưa nghiên cứu kỹ. Hẳn là bí mật bất tử.
Tần Mệnh cơ bản có thể tin tưởng bọn họ, thoáng để lộ ra lỗ hổng.
- Bất tử?
Ba người nghẹn ngào.
Thiết Sơn Hà nhìn sâu vào Tần Mệnh, bất tử! Hắn thừa nhận rằng trái tim của mình đang nóng lên, ai lại không khao khát cuộc sống vĩnh cửu, ai lại không khao khát cuộc sống vô hạn.
Cuộc sống vĩnh cửu?
Lăng Tuyết nghiêm nghị, đây chính là di bí của chúng Vương! Trách không được có thể dẫn tới cường giả Đông Hoàng chiến tộc.
Yêu Nhi chậc chậc hai tiếng:
- Bất tử a, ngươi muốn cưới bao nhiêu lão bà?
Tần Mệnh nghẹn lại:
- Cái gọi là cuộc sống vĩnh cửu, chỉ là lý thuyết mà thôi, ngươi giết ta, ta vẫn chết như cũ.
- Ngươi không sợ chúng ta tiết lộ ra ngoài?
Thiết Sơn Hà hỏi ngược Tần Mệnh, loại bí mật này đừng nói Thánh Võ cảnh sẽ điên cuồng, Thiên Võ cấp chí tôn đều sẽ cảm thấy hứng thú.
- Sợ thì ta đã không nói.
Yêu Nhi kéo Tần Mệnh lại:
- Mau! Cưới ta, nếu không ta sẽ nói ra.
- Yêu Nhi cô nương, tự trọng.
- Ta đây là dám yêu dám hận.
Yêu Nhi kéo lấy Tần Mệnh, cố ý liếc mắt nhìn Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết không nói gì, không biết xấu hổ.
- Chúng ta nên đi.
Tần Mệnh cõng hành lý lên, rời khỏi sơn động.
Bên ngoài đã yên tĩnh, bọn người Mục Trình đã rút lui, dong binh cũng rút lui, không có tình tiết, yên tĩnh không tiếng động.
Khương Bân canh giữ bên ngoài bình chướng, vừa thấy Tần Mệnh đi ra, liền thở phào nhẹ nhõm:
- Thiếu gia ngươi đã đi ra rồi.
Hắn rất buồn bực, trông mong canh giữ bình chướng chính là không vào được, tâm cũng khó chịu như mèo cào.
- Bên ngoài kết thúc?
- Đi không sai biệt lắm, Thanh Vân tông đều rút lui.
Họ bơi ra khỏi lối đi, nhìn về phía vương quốc dưới đáy biển. Nơi đó đã ảm đạm không ánh sáng, không có quang ảnh rực rỡ, chỉ có thủy triều đục ngầu mãnh liệt, thỉnh thoảng có một số tảng đá bị thủy triều mang theo, lặng lẽ dâng lên.
Tần Mệnh nhìn rất lâu mới rời đi, chỉ mong bảo tàng trong vương quốc có thể thỏa mãn lòng tham lam của những đại nhân vật kia, như vậy không bao lâu nữa chuyện có thể bình ổn, sẽ không có người hoài nghi nữa, cũng sẽ không có người điều tra nữa.
Về phần chỗ Thanh Vân tông, phải dựa vào Lăng Tuyết điều tiết. Có thể trấn an trưởng lão Dược Sơn, hết thảy đều dễ làm một chút.
Bọn họ rời đi không lâu, thông đạo sụp đổ, đá vụn rơi xuống, phong bế cửa động, Vương mộ một lần nữa chân chính chìm đắm trong bóng tối cùng thủy triều, thật giống như chưa từng xuất hiện qua.
Trong ngôi Vương mộ, Bạch Ngọc Tiểu Quy còn đang trông mong nhìn sợi xích:
- Đứt à, đứt a, ngươi ngược lại đứt.
Một lúc lâu sau, Tiểu Quy kêu rên:
- Lại lừa gạt ta! Ngươi lại nói dối ta lần nữa! Ah ah, thiếu đạo đức ah, ngươi rất thiếu đức ah! Còn một thỏa thuận thì sao? Đám lão bất tử các ngươi còn muốn nhốt ta bao lâu nữa. Chờ một chút, truyền thừa...
Tiểu Quy nhanh như chớp chạy ra khỏi cái lỗ nhỏ, tìm kiếm đám người Tần Mệnh có được truyền thừa, người đâu? Đi rồi à?
Tiểu Quy ngẩn người, trước mắt tối sầm, choáng váng.
Bi thương quá độ.
Trên bờ biển vẫn rất náo nhiệt, rất nhiều Linh Yêu cùng dong binh đều không có tản ra, trên cao ô áp mãnh cầm đang xoay quanh. Vương quốc dưới đáy biển tuy rằng bị hủy, nhưng tranh đoạt linh bảo vẫn đang tiếp tục, từ đáy biển chuyển đến bờ biển, từ bờ biển kéo dài đến rừng rậm, dong binh đang hỗn chiến, đám Linh Yêu đang đánh nhau, một mảnh hỗn loạn, thi hài khắp nơi, đều bị linh bảo kích thích đến đỏ mắt.
Trên bờ có một đám dong binh nhìn thấy đám người Tần Mệnh cõng hành lý lên bờ, không quan tâm nhào tới.
Bốn người Tần Mệnh thần sắc hơi lạnh, trực tiếp mở ra linh lực thuẫn.
Đám dong binh quay đầu bỏ đi, vô cùng quyết đoán. Bốn Huyền Võ cảnh, không dễ chọc! Thay đổi nhà khác!
Nhưng bọn họ vừa mới lui đi, phía trước lại nhào ra một đám, thật vất vả mới quát lui, lại nhào ra một đám.
- Đẹp quá!!
Bọn họ bị sắc đẹp của Lăng Tuyết và Yêu Nhi hấp dẫn.
- Tự mình cút, hay là ta tiễn các ngươi?
Khương Bân quát lạnh, khí tràng cuồng liệt của Địa Võ Cảnh chấn động không gian, cây cổ thụ phía trước đều kịch liệt lay động.
- Chúng ta tự đi, ha ha, tự mình.
Bọn họ tham lam nhìn Lăng Tuyết và Yêu Nhi, không cam lòng rút lui.
Trong rừng rậm vô cùng hỗn loạn, đội ngũ dong binh từ các nơi đều giết đến đỏ mắt, dã tính điên cuồng.
Rất nhiều đội ngũ không muốn sống lại mạnh mẽ xông thẳng, cướp bóc trắng trợn, thậm chí săn giết Linh Yêu.
Đám Linh Yêu dã man cũng không cam lòng yếu thế, điên cuồng bắt giết đám dong binh, mãnh cầm trên cao không ngừng lao xuống săn mồi.