Chương 2416: Ta muốn ăn rồng (1)
Chương 2416: Ta muốn ăn rồng (1)
Tần Mệnh ngồi xếp bằng ở đỉnh núi, lợi dụng thời gian quý giá ngày đêm tu luyện, nuốt luyện lấy năng lượng ở bên trong Huyết Đan. Bởi vì Huyết Đan mà Hải Đường luyện chế đều là ‘Nguyên chất nguyên vị’, chỉ là loại trừ tất cả tạp chất cùng năng lượng vô dụng, cô đọng tinh hoa tất cả huyết nhục và linh hồn, cho nên mỗi viên Huyết Đan không chỉ đơn giản là cung cấp huyết khí linh lực, còn có thể rèn luyện linh hồn, là năng lượng kỳ diệu tối quan trọng nhất chỉ mỗi viên Huyết Đan kia mới có, cần sau đó từ từ ‘Thưởng thức’, cẩn thận cô đọng.
Những năng lượng này đều không giống nhau mới là bản nguyên giúp Tần Mệnh tăng lên thực lực.
Yến Vạn Minh lưng cõng chiến phủ khổng lồ, tay nắm Tê Thiên kiếm, như là thủ vệ sắt thép ngạo nghễ đứng ở phía sau, một bên cảnh giác lấy toàn trường, một bên yên lặng rèn luyện lấy Tê Thiên kiếm, lau đi lấy ấn ký Hoàn Lang Thiên bên trên, dung nhập ấn ký bản thân, tìm hiểu đến sự huyền bí của nó. Chí bảo như thế, nếu như có thể chân chính dung nhập trong thân thể, nhất định có thể giúp đỡ hắn bắn vọt cảnh giới Thiên Võ trong kỳ vọng!
Hắn tràn đầy đợi chờ! Cũng thề sống chết bảo vệ giữ gìn danh tiếng ‘Tê Thiên’!
Hải Đường đứng tại sau lưng hắn, nắm chặt thời gian điều trị lấy tinh lực, dùng chuẩn bị vòng luyện hóa tiếp theo. Kỳ thật nàng có rất nhiều đan dược khác, nhưng Tần Mệnh lại cự tuyệt sử dụng, cố ý muốn phục dụng chiến lợi phẩm đan dược luyện hóa sau khi hắn tự thân chém giết. Đây là Tần Mệnh thủ vững, càng là khiêu chiến đối với mình, Hải Đường rất khó hiểu, nhưng lại tỏ vẻ tôn trọng.
Đợt thứ hai chấm dứt đến bây giờ đã là ba ngày, mặc dù chậm chạp không có lần nữa khai chiến, nhưng người đến càng nhiều, nhân vật nguy hiểm cũng nhiều hơn, vòng chém giết thứ ba nhất định càng ghê gớm.
Quỷ Đồng ngồi ở trên vai nàng, hiếu kỳ nhìn rừng đá náo nhiệt đến hỗn loạn, khi rảnh rỗi lại nhìn nam tử ngồi xếp bằng phía trước một cái. Kỳ thật nó sinh ra không hề lâu, vẫn luôn bị phong tồn, đối với bên ngoài là hoàng toàn trống rỗng, giống như là tờ giấy trắng, cuộc chiến Bàn Long Sơn lúc này đây là một chuyện nó lần đầu tiên chân chính chứng kiến, nhận thức một người, nó có chút hoảng hốt, có chút tò mò, cũng trong lúc vô hình chịu ảnh hưởng.
Đỉnh Bàn Long Sơn bình tĩnh đến ổn định, như là sóng lớn cuộn trào mãnh liệt dưới đá ngầm, mặc ngươi gió táp sóng xô lù lù bất động.
Đám tán tu Cổ Hải âm thầm khâm phục, không hổ là tân tú chói mắt nhất Cổ Hải, không hổ là Bất Tử Vương Thiên Vương Điện huyết chiến vô số, quần hùng tế hội, tám phương rung động, vô số thiên tài truyền kỳ nhìn chằm chằm, hắn vậy mà mặt không đổi sắc, bình tĩnh lạnh nhạt tu luyện, thật sự là để cho người ta khâm phục, đổi thành bọn hắn khả năng sớm đã bị khí thế đè suy sụp tan vỡ.
Mặc kệ khi trước đối đãi với Thiên Vương Điện cùng Tần Mệnh như thế nào, nhưng tại phía trên Thiên đình này, tại Bàn Long Sơn này, Tần Mệnh là kiêu ngạo của bọn hắn, vì Tần Mệnh mà cầu nguyện, càng mong mỏi hắn có thể thắng được cuộc chiến kinh thế này, cho những thiên tài Đông Hoàng Thiên Đình một cái đáp lại to rõ —— Thiên đình không người? Cổ Hải không người sao!
Bỗng nhiên...
Tần Mệnh dưới sự chú ý của tất cả mọi người mà đứng dậy, cánh chim màu máu mãnh liệt chấn vỗ, nhấc lên gió lớn xông thẳng lên trời, đứng tại không trung vài trăm trượng, đưa tay chỉ đến phía trước, không có bất kỳ lời nói thừa thãi nào, không có bất kỳ tỏ vẻ đặc biệt gì, chỉ có một câu, âm vang có lực, chiến ý hùng hồn:
- Mời chiến!
- Ồ? Hắn sao lại đợi không kịp?
- Ồ! Có quyết đoán, nhiều chịu một ngày tính vào một ngày a, như thế nào lại chủ động khiêu chiến.
- Cái tên điên này, quá sức!!
- Cái này là giết đến tận nghiện sao?
- Lần trước ác chiến đến bây giờ mới ba ngày ba đêm, hắn đã khôi phục đến toàn thịnh? Cái tốc độ khôi phục này... Quá đáng a!
- Hôm nay là ngày thứ mấy?
- Từ lúc Tần Mệnh đấu trận đầu đến bây giờ, ngày thứ tám đi à nha.
- Ha ha, ta hiểu! Tần Mệnh là muốn tất cả mọi người đều kính lấy! Các ngươi không phải đều trào phúng lão tử kiên trì chỉ tám ngày sao? Hôm nay đúng lúc là ngày thứ tám!
- A a? Còn thật có chút ý tứ như vậy a. Lúc bắt đầu giống như cũng không tin hắn có thể sống qua tám ngày, hôm nay vừa đúng là ngày thứ tám.
- Hôm nay ngày thứ tám, muốn đánh mặt ai?
Rừng đá lập tức lâm vào oanh động, bầu không khí tăng vọt, bị kích động nhìn Bàn Long Sơn.
Vòng chém giết thứ ba muốn bắt đầu!
Ai sẽ đăng tràng?
Ai sẽ chết?
Tần Mệnh có thể kiên trì mấy trận?
Tần Mệnh có thể sống qua hôm nay hay không?
Vị chuẩn Hổ bảng nào sẽ chết thảm tại Bàn Long Sơn?
Vô số suy đoán trêu chọc lấy trái tim của mỗi người, càng nghĩ càng phấn khởi. Nhất là những kẻ thuần túy đến xem trò vui kia, bọn hắn chính là đến nhìn náo nhiệt, càng đâm mãnh liệt tốt!
Bất Hủ Thiên Cung, Hoàn Lang Thiên, Hoang Lôi Thiên cùng các thế lực quyết ý xuất chiến tuy nhiên cũng đã bảo trì lý trí, không có hành động thiếu suy nghĩ. Đã trải qua hai đợt chém giết phía trước, bọn hắn sẽ không lại khinh thị Tần Mệnh, ai đến trận đầu ứng chiến, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Bọn hắn cũng đã chế định tốt chiến thuật, đầu tiên là tiêu hao thực lực của Tần Mệnh, dùng tử sĩ liều chết ác chiến, trực tiếp dùng phương thức đồng quy vu tận bức hắn đến hỗn loạn, đánh thành trọng thương, sau đó liên tục phái cường giả chuẩn Hổ bảng nghênh chiến, không ngừng không ngớt!
Bọn hắn quan sát Tần Mệnh đã lâu, nhất là sau khi tận mắt thấy đợt chém giết thứ hai, mặc dù người khiêu chiến toàn bộ chiến bại, nhưng đối với tất cả võ pháp cùng bí thuật của Tần Mệnh đều đã có hiểu rõ hoàn toàn mới, cái này đã cung cấp kinh nghiệm quý giá đối với bọn họ, chiến đấu có thể càng thuận buồm xuôi gió.