Chương 2417: Ta muốn ăn rồng (2)
Chương 2417: Ta muốn ăn rồng (2)
Khắp nơi gần như đều là chiến thuật ‘Liều chết’, đều là phái tử sĩ đầu tiên!
Nhưng, ai lên trước?
Bọn hắn bồi dưỡng được tử sĩ Thánh Võ bát trọng thiên đều không dễ dàng, hơn nữa có thể lên đài chém giết, không đến mức trực tiếp cống hiến Huyết Đan, đều là tử sĩ cường hãn, là bảo bối khắp nơi. Ai cũng không nguyện ý hi sinh vô ích, tốt nhất là người khác đi chết trước mấy tên.
- Toan Nghê là chết ở trên tay của ai?
Đội ngũ Yêu Thần Thú Sơn chiếm giữ tại không trung phương đông, mây đen cuồn cuộn, sát khí ngút trời, bên trong truyền đến tiếng gầm nhẹ hùng hậu, nguy hiểm hung lệ, vang vọng tại trên không rừng đá, quanh quẩn một chỗ thật lâu.
Toan Nghê Yêu Chủ của Yêu Thần Thú Sơn đã xác định con nối dõi duy nhất của nó chết trận, theo như tin tức tại Quỷ Linh Tộc truyền đến rất có thể là chết tại tay Phượng Cửu Ca của Bất Hủ Thiên Cung, nhưng ba ngày trước thời điểm đợt chém giết thứ hai tại Bàn Long Sơn, có linh thú đã từ trên người đầu quái vật sau lưng Tần Mệnh kia nhận ra khí tức Toan Nghê còn sót lại.
Cho nên, Yêu Thần Thú Sơn xuất động rất nhiều mãnh thú, tụ tập Bàn Long Sơn!
- À?
Rừng đá rối loạn, như là âm triều chỉnh tề.
Toan Nghê chết?
Rất nhiều người đầu tiên đều nhìn phía Bất Hủ Thiên Cung, Phượng Cửu Ca không phải chộp tới làm chiến thú sao? Như thế nào lại giết.
- Ta giết!
Tần Mệnh lạnh lùng thừa nhận.
- À??
Âm triều ở bên trong rừng đá lại dẫn ra vài lần, đồng loạt nhìn về phía Tần Mệnh. Hắn đều giết Toan Nghê? Chuyện khi nào! Toan Nghê không phải ở trong tay Phượng Cửu Ca sao? Cái tên điên này vô thanh vô tức đã làm chuyện đại sự a!
- Bắt lấy hắn! Ta muốn sống! Huyết tế hồn Toan Nghê!
Mây đen cuồn cuộn, sôi trào ngập trời, tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc. Một đầu cự thú từ bên trong thò đầu ra, hai con ngươi như hai đợt máu sáng, đặc biệt khiếp người.
Ầm ầm!
- Vì chủ nhân ta báo thù!
Một đầu hung thú khổng lồ từ trong tầng mây xông ra, đạp rơi vào đỉnh Bàn Long Sơn, chấn đến đỉnh núi đều đong đưa, như là muốn đè sập núi lớn. Toàn thân nó sôi trào lên hỏa diễm khủng bố, tầng nham thạch dưới chân bắt đầu hòa tan, biến thành nham tương, xì xì dâng lên bọt khí.
Đây là đầu Huyền Hỏa Long Tích.
Như là con thằn lằn khổng lồ, nhưng toàn thân lại bao trùm lấy Long Lân, càng có cái đuôi rồng hùng tráng!
Chợt nhìn như là đầu quái long, trên thực tế nó thật sự là hậu duệ của Long tộc, có một nửa Long Huyết, thực lực vô cùng khủng bố!
Toàn trường kinh hô, trực tiếp liền phái Huyền Hỏa Long Tích đăng tràng? Yêu Thần Thú Sơn quyết đoán thật lớn a!
Sát Hâm, Thương Hàn Nguyệt cùng các thiên tài chuẩn Hổ bảng đều có chút ngưng mi, bọn hắn biết rõ đầu cự thú đáng sợ này, nhất là đuôi Long Lân, lực phòng ngự cùng trong chiến đấu đều có uy lực khủng bố gần như rồng, dùng thực lực của bọn hắn, đối chiến với nó đều chưa hẳn có thể ngang nhiên nói tất thắng.
- Rống!
Huyền Hỏa Long Tích gào thét điếc tai, như rồng ngâm mênh mông cuồn cuộn trời đất, sóng âm cuồn cuộn, hòa với sóng khí nhiệt độ cao khủng bố, như là sóng dữ như đánh tới Tần Mệnh. Nó là thủ hộ giả Toan Nghê ấu chủ, lúc trước lẽ ra cùng đi Quỷ Linh Tộc, nhưng lại bởi vì bế quan tu luyện không có đi, kết quả vừa mới xuất quan liền đạt được tin tức ấu chủ chết thảm, khiến nó nổi giận không gì sánh được.
Tần Mệnh tụ lại bốn cái cánh, nhẹ nhõm chặn lấy tiếng gào thét đủ để đánh rách tả tơi trấn hồn cùng nhiệt độ cao có thể hòa tan tầng nham thạch. Vốn tưởng rằng sẽ gặp tử sĩ đánh giết, không nghĩ tới bắt đầu liền gặp kình địch như vậy, nhìn đến trận thứ ba này không tốt đánh a.
- Phụ thân! Con muốn ăn rồng! Con muốn ăn con rồng kia!
Tần Lam bỗng nhiên kích động hô lớn, thanh âm non nớt thanh thúy mang theo vài phần ngây thơ chất phác, nhưng ý trong lời lại để cho vô số người trợn mắt há hốc mồm, mẫu thân nhà ngươi, nha đầu kia khẩu vị không tệ a!
Quỷ Đồng mân mân cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt, câu câu bàn tay nhỏ bé, nhút nhát e lệ nói câu:
- Ta... Ta cũng muốn ăn...
Trên gương mặt lãnh tuấn của Tần Mệnh khó được lộ ra vài phần vui vẻ:
- Nó không phải rồng.
Tần Lam dùng sức đữa bàn tay nhỏ bé trắng nõn chỉ vào:
- Nó chính là rồng, phóng hỏa! Con muốn ăn!
Quỷ Đồng vụt sáng lấy đôi mắt to sáng lóng lánh, cũng đi nói theo:
- Nó chính là rồng.
- Đừng học ta.
Tần Lam cho hắn cái hung hăng biểu lộ.
Quỷ Đồng méo xẹo cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất:
- Không có... Không có học nha...
…
- Phụ thân! Bắt rồng ăn!
Tần Lam nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng noãn, làm ra tư thế cổ vũ đối với Tần Mệnh, ngài làm được!
Tần Mệnh dở khóc dở cười:
- Con phải chiếu cố đệ đệ.
- Vì cái gì?
- Con là tỷ tỷ.
Tần Lam nghiêm túc suy nghĩ:
- Nam hài nên chiếu cố nữ hài.
Toàn trường kinh ngạc, mặt đầy hắc tuyến, cái tâm thái này thật tốt a! Bội phục! Đến lúc nào rồi, còn đến dạy dỗ hài tử?! Đại ca a, phía trước ngươi có đầu Huyền Hỏa Long Tích a, Bán Long a, nghiêm túc chút có được không? Cho người ta chút mặt mũi! Cho Yêu Thần Thú Sơn chút mặt mũi!
- Rống!!
Nhưng Huyền Hỏa Long Tích lại tức giận không kềm được, hai tiểu hài tử, dám ở trước mặt mọi người nghị luận ăn nó đi! Nó hùng tráng thân hình đột nhiên bạo lên, chạy giết Tần Mệnh, móng vuốt sắc bén cuồng đập mặt đất, đá loạn phất phới, thân núi đong đưa, nó toàn thân sôi trào hỏa diễm, nhiệt độ cao vặn vẹo lên không gian, dường như Chân Long gào thét, thanh thế vô cùng kinh người.
- Bắt sống! Huyết tế ấu chủ!
Đàn thú ở bên trong Yêu Thần Thú Sơn gào thét, rống động trời đất, rung động lắc lư chúng sinh, sóng âm khủng bố, sát uy vô tận, ùn ùn kéo đến chìm ngập Thạch Lâm, để cho vô số người thống khổ gào thét, lại không dám tức giận chửi mắng.