Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 242 - Chương 242 - Dư Âm Khó Nói Hết (3)

Chương 242 - Dư âm khó nói hết (3)
Chương 242 - Dư âm khó nói hết (3)

Bọn họ rất có thể cùng Tàn Hồn đạt thành thỏa hiệp, bằng không Tàn Hồn biến mất lâu như vậy, vì sao bọn họ chưa bao giờ gấp gáp tìm kiếm, còn hình như rất không thèm để ý, chỉ có một loại khả năng, bọn họ biết Tàn Hồn ở nơi nào, cũng biết hắn tạm thời sẽ không uy hiếp Thanh Vân tông.

Hơn nữa mấy ngày trước khi sự việc xảy ra, tông chủ cũng đã an bài người chú ý Thủ Vọng Hải Ngạn, đây cũng là chứng cớ.

Nếu thật sự là bọn họ hợp tác, toàn bộ sự kiện có thể nói là thông suốt, là tông chủ mở ra Vương quốc đáy biển, là tông chủ lấy đi chúng Vương truyền thừa thần bí.

- Đại trưởng lão!

Ba vị trưởng lão đến đây vào đêm khuya, cung kính hành lễ.

- Giúp ta làm một việc.

Đại trưởng lão suy nghĩ hai ngày hai đêm, cũng đưa ra quyết định cuối cùng.

- Đại trưởng lão ngài nói.

- Các ngươi chia nhau hành động, Triệu trưởng lão ngươi đi Hoàng Phong cốc một chuyến, liên hệ cốc chủ Nguyệt Minh. Ngũ trưởng lão đi Mãng Vương phủ một chuyến, trước tiên liên hệ với Lãnh Sơn, sau đó thông qua hắn liên hệ với Mãng Vương, Ngô trưởng lão ngươi ở lại trong tông, liên hệ với tất cả trưởng lão đã gia nhập chúng ta.

Tinh thần ba vị trưởng lão chấn động, vừa sợ vừa nghi nhìn Đại trưởng lão.

- Đại trưởng lão, ngài đây là...

- Cần phải hiểu rõ mọi chuyện rồi.

Đại trưởng lão vốn chờ mong có thể được chúng Vương truyền thừa thần bí hoặc mật bảo, thực lực tăng vọt, sau đó thay thế tông chủ. Nhưng bây giờ, hắn ta không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Nếu thật sự là tông chủ chiếm được truyền thừa thần bí hoặc mật bảo, thực lực đại tăng sẽ là tông chủ, mình cả đời này sẽ không có cơ hội thay thế hắn. Tiên hạ thủ vi cường, bắt lấy hắn, cướp được truyền thừa.

Ba vị trưởng lão trao đổi ánh mắt, sau khi hít một hơi thật sâu, quỳ một gối xuống đất:

- Chúng ta nguyện thề chết đi theo!

- Các ngươi buông tay đi đàm phán, chỉ cần bọn họ đưa ra giá cả, chúng ta đều có thể tiếp nhận.

Triệu trưởng lão gật đầu:

- Ta cùng Hoàng Phong cốc cốc chủ có chút giao tình, chỉ cần cho giá cả, hắn dám làm bất cứ chuyện gì.

Ngô trưởng lão cũng gật đầu:

- Trong tông giao cho ta, ta sẽ tận lực tránh tông chủ, không để cho người không liên quan phát hiện.

Ngũ trưởng lão ngược lại có chút chần chờ:

- Lấy thực lực của chúng ta, liên thủ với Hoàng Phong cốc, hẳn là có thể bức lui tông chủ, thu thập lão gia hỏa Dược Sơn kia cũng không thành vấn đề, có cần phải kéo lên Mãng Vương phủ không?

- Ta muốn Thanh Vân tông hoàn chỉnh, không phải một mảnh phế tích.

Đại trưởng lão nếu đã muốn làm, thì phải làm triệt để, làm sạch sẽ, người đáng chết đều phải chết, chuyện nên xử lý đều phải xử lý.

- Các tông khác có ý kiến hay không?

- Cục diện ngũ Vương bát tông Bắc Vực đã sớm thay đổi, bắt đầu từ Thanh Vân tông chúng ta.

Ngô trưởng lão nói:

- Mãng Vương đã sớm ngóng trông liên thủ với Thanh Vân tông chúng ta, chỉ là tông chủ tính tình quá cứng rắn, không chịu buông lỏng. Nếu chúng ta chủ động liên lạc, Mãng Vương sẽ rất nhiệt tình. Ta có một gợi ý, chúng ta cần đưa ra thành ý.

Ngũ trưởng lão hỏi:

- Thành ý gì?

- Lần trước bọn họ không phải tới đây sao? Quan hệ thông gia!

Đại trưởng lão gật đầu:

- Ngô trưởng lão đề nghị không sai, đem Nguyệt Tình gả cho Tào Vô Cương, hai bên thông gia, Nguyệt Tình không đủ, Lăng Tuyết, Trữ Vinh Vinh, đều có thể cân nhắc, nhưng nhất định phải sau khi chuyện thành công.

- Mộ Bạch trưởng lão sẽ không đồng ý.

Ngô trưởng lão hừ lạnh:

- Hắn không đồng ý? Cùng một chỗ giải quyết! Hoàng Phong cốc, Mãng Vương phủ, có bọn họ tương trợ, chúng ta tàn sát Thanh Vân tông đều dư dả.

Đại trưởng lão đứng dậy, nhìn Thanh Vân tông dưới màn đêm, sâu kín nói:

- Mau chóng khởi hành, cần thì nói chuyện kỹ càng, cũng không cần yếu đi khí thế của chúng ta. Còn có, đừng để tông chủ cùng trưởng lão Dược Sơn phát hiện, việc này nhất định phải cẩn thận.

- Lĩnh mệnh!

Ba vị trưởng lão bước nhanh lui ra.

Đại trưởng lão trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nắm chặt tay:

- Là các ngươi bức ta, đừng trách ta. Chí bảo của Cổ Quốc vạn năm, ta nhất định phải có!

..................

Sáu ngày sau, Tần Mệnh trở về Lôi Đình cổ thành. Bầu không khí trong thành đang bùng nổ, toàn dân đang nỗ lực xây dựng lại các bức tường thành. Kỳ quái chính là ngoài thành thế nhưng lại tụ tập rất nhiều đoàn xe, còn có chút người kéo gia đình như là chạy nạn, mênh mông ngàn vạn.

- Thiếu gia! Ngài đã trở lại!

Đồ Vệ nghênh tiếp Tần Mệnh, thở phào nhẹ nhõm, lại kỳ quái nhìn Yêu Nhi, sao lại mang theo được một nữ tử, diện mạo khí chất ngang hàng với Lăng Tuyết cô nương.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại nhiều người như vậy.

- Thành phủ Kim Diễm bị tàn sát, toàn bộ thành Kim Diễm chạy nạn.

- Chuyện khi nào?

- Khoảng bảy ngày sau khi các ngươi rời đi, nghe nói là đại trưởng lão Thanh Vân tông tự mình dẫn người giết đến Kim Diễm thành, qua hai ngày đột nhiên đem toàn bộ người trong thành giết. Nếu như không phải Thủ Vọng Hải Ngạn nơi đó xảy ra chuyện, đại trưởng lão bọn họ vội vàng rời đi, nói không chừng còn có thể tàn sát toàn thành. Kim Diễm thành lòng người hoảng sợ, lo lắng Thanh Vân tông tương lai sẽ trở về đồ thành, trong vòng ba ngày người có thể đi toàn bộ đều đi, thành một tòa tử thành. Nhưng ta nghe nói Kim Diễm thành chủ Nam Cung Thần Dật đã chạy trốn, hiện tại không biết đi đâu.

Bình Luận (0)
Comment