- Thủ đoạn của đại trưởng lão đủ tàn nhẫn, thích chơi tàn sát.
Tần Mệnh hừ lạnh, Nam Cung gia tộc chết không đáng tiếc, hắn cũng đoán được Thanh Vân tông sẽ không tha cho bọn họ. Mượn tay Thanh Vân tông, báo thù cho mình, trong lòng Tần Mệnh cuối cùng cũng thoải mái chút rồi. Nếu như không phải tạm thời không tiện liên lụy vào, Tần Mệnh thật hy vọng người cầm đao là hắn.
- Chúng ta đang thương lượng có nên tiếp nhận những người này hay không.
Đồ Vệ rất khó xử, Lôi Đình cổ thành hiện tại ngay cả chính mình cũng không giữ được, nói cái gì bảo vệ người khác.
- An bài bọn họ ở ngoại thành, nhất định phải nộp tài sản nhất định, tài trợ xây dựng cổ thành.
Đồ Vệ suy nghĩ một chút:
- Cũng tốt, dù sao người đến Lôi Đình cổ thành chúng ta không nhiều lắm, càng nhiều người đều chạy trốn đến cổ thành khác.
- Đồ thúc vất vả rồi, trước tiên tập trung lực lượng xây dựng tường thành, cũng có thể ngủ một giấc an ổn.
- Ca ca.
Tần Dĩnh nhận được tin tức, cao hứng nghênh đón, nhào vào trong ngực Tần Mệnh.
- Lo lắng chết ta.
- Ta đây không phải đang rất tốt sao.
Tần Mệnh sủng nịch cào cào cái mũi nhỏ của nàng, nhìn thấy muội muội trong lòng liền một trận thoải mái ấm áp, mệt mỏi trên đường quét sạch không còn.
- Ngươi là Tần Dĩnh?
Yêu Nhi hướng Tần Dĩnh chào hỏi.
Ôi, ôi! Thật đẹp! Tần Dĩnh lúc này mới chú ý tới bên cạnh ca ca có một mỹ nữ, bị mỹ mạo Yêu Nhi khiến người khác kinh hãi, chỉ là cách ăn mặc này làm cho nàng hơi đỏ mặt.
- Ngươi tốt, ngươi có phải là bằng hữu của ca ca ta không?
- Đúng vậy, chúng ta là bằng hữu rất tốt.
Yêu Nhi cười duyên.
Tần Dĩnh càng đỏ mặt:
- Ngươi đừng để dì ta nhìn thấy.
- Tại sao?
- Dì sẽ hiểu lầm.
Tần Dĩnh vui tươi phun ra cái lưỡi nhỏ.
- Đừng nói bậy.
Tần Mệnh dở khóc dở cười.
Yêu Nhi lại nở nụ cười, kéo cánh tay Tần Dĩnh lại:
- Đi, dẫn ta đi gặp dì, hiểu lầm hiểu lầm.
- Ngươi không sợ a.
- Ta sợ dì ngươi không hiểu lầm.
- Hì hì, đi.
Tần Dĩnh giả bộ mặt quỷ với Tần Mệnh, lôi kéo Yêu Nhi chạy về thành phủ.
- Thiếu gia, vị này là...
Đồ Vệ biểu tình quái dị, nữ tử này rất đẹp, xinh đẹp đến trêu người, nhưng đôi mắt đỏ như máu kia lại đầy yêu mị tà ý.
- Cháu gái của tông chủ Huyết Tà tông, Yêu Nhi.
- Ngũ cường trà hội bát tông, Huyết tinh Linh Yêu Nhi?
Đồ Vệ đã nghe nói qua.
- Là nàng. Đừng lo, nàng sẽ không làm hại ngươi đâu. Hô Diên Trác Trác có ở đây không?
- Ở trong thành phủ.
- Các ngươi bận việc của các ngươi, ta đi gặp Hô Diên Trác Trác.
Tần Mệnh cùng Thiết Sơn Hà đi về phía thành phủ.
Đồ Vệ giữ chặt Khương Bân, tìm hiểu thêm về chuyện gì đã xảy ra mấy ngày nay.
Hô Diên Trác Trác đang thoải mái nằm trên xích đu, thoải mái phơi nắng, thịt đầy người theo hắn đong đưa bập bềnh có tiết tấu. Vừa thấy Tần Mệnh cùng Thiết Sơn Hà tiến vào, hắn mạnh mẽ nhoáng lên một cái, thân thể mượt mà bật lên, tình cảnh buồn cười hài hước.
- Hai người sao lại trở về cùng nhau.
- Vào trong phòng nói chuyện, thương lượng một chuyện.
Tần Mệnh vỗ vỗ bả vai ục ịc của Hô Diên Trác Trác, đi tới phòng đá.
- Thiết sư huynh, mời.
Hô Diên Trác Trác chưa bao giờ thiếu nhiệt tình cùng tươi cười.
Họ vào trong nhà đóng cửa sổ và cửa ra vào.
Tần Mệnh ra hiệu cho Hô Diên Trác Trác ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Ta muốn giao dịch sâu hơn với gia tộc Hô Diên các ngươi.
- Tất nhiên là có thể! Chúng ta rất nguyện ý!
Hô Diên Trác Trác đã đem tin tức Tần Mệnh tiến vào Huyền Võ cảnh truyền về trong tộc, không còn ai nghi ngờ quyết định của phụ thân, gia tộc đang từ Vạn Bảo thương hội triệu tập càng nhiều vật tư vận chuyển đến Lôi Đình cổ thành, có lương thực, dược liệu, vải vóc, vũ khí và các loại vật phẩm, toàn lực tài trợ xây dựng lại cổ thành.
- Ta hy vọng Hô Diên gia tộc có thể vô điều kiện duy trì ta, tương lai ta sẽ hồi báo các ngươi trăm phần trăm.
- Vô điều kiện là có nghĩa là gì?
Hô Diên Trác Trác không hiểu Tần Mệnh muốn biểu đạt cái gì.
- Ta tin tưởng các ngươi, các ngươi tin tưởng ta, hai bên tin tưởng lẫn nhau, duy trì lẫn nhau.
- Chúng ta đã rất tin tưởng rồi.
- Còn chưa đủ sâu.
Tần Mệnh duỗi tay phải ra, cầm kiếm cắt đầu ngón tay, máu tươi thấm ra miệng vết thương, nhưng năng lực tự chữa lành của Tần Mệnh rất mạnh, đảo mắt liền khép lại.
Hô Diên Trác Trác lúc đầu không nhìn rõ, nhưng chỉ chốc lát sau, hắn hô lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn máu tươi trên đầu ngón tay hắn, đây là máu? Làm thế nào lại có thể là màu vàng!
- Tần Mệnh chiếm được truyền thừa chân chính của Cổ Quốc vạn năm, bất tử huyền bí.
Thiết Sơn Hà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy máu của Tần Mệnh có màu vàng.
Tần Mệnh nhỏ máu trên đầu ngón tay vào chén sứ.
- Ta có thể đảm bảo tiềm năng của ta, nhưng ta không có bối cảnh và ta cần sự hỗ trợ của ngươi.
Hô Diên gia tộc các ngươi không phải là muốn tiềm lực sao? Ta cho các ngươi!
Hô Diên Trác Trác cẩn thận bưng chén trà lên, nhìn kỹ một lát, ý cười trên mặt càng sâu:
- Ta phải trở về gia tộc một chuyến!
- Để ngươi đi thương lượng, nhưng ta trước tiên nói rõ ràng, ta mặc dù chiếm được truyền thừa, nhưng có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, khi đó nói không chừng sẽ phát sinh nguy hiểm gì, các ngươi phải giúp ta.
Tần Mệnh lo lắng nhất chính là cái này, tuy rằng khả năng bị phát hiện rất nhỏ, nhưng trong lòng hắn không thể cảm thấy có chút may mắn, tận khả năng chuẩn bị một chút.