- Ta sẽ chuyển lời phụ thân.
Hô Diên Trác Trác rất kích động, mỗi lần gặp Tần Mệnh đều sẽ có kinh hỉ, lần này lại càng là kinh hỉ lớn, Vương quốc truyền thừa vạn năm, vĩnh hằng huyền bí? Tần Mệnh tương lai đâu chỉ là muốn chạy nước rút đến Thánh Võ cảnh a, nói không chừng còn có thể đi xa hơn, Thánh Võ đỉnh phong? Đi xa hơn nữa? Nếu như thật sự có khả năng như vậy, Hô Diên gia tộc tuyệt đối sẽ tận hết sức lực hỗ trợ.
- Còn nữa, bí mật này chỉ có thể nói cho rất ít người, không nên truyền ra ngoài.
- Ngươi yên tâm! Ta sẽ đi ngay bây giờ.
Hô Diên Trác Trác làm việc dứt khoát, mang theo chén sứ muốn đi ngay.
- Chờ đã, ta có một lễ vật tặng cho phụ thân ngươi.
Tần Mệnh từ trong bao phục lấy ra bình đá, đổ ra một chén Sinh Mệnh Tuyền.
- Đây là Sinh Mệnh Tuyền, lấy được từ trong Vương mộ.
- Sinh Mệnh Tuyền!
Hô Diên Trác Trác kinh hãi, đây là bảo bối cực kỳ hiếm thấy a, một giọt cũng sẽ dẫn phát điên cướp, thế nhưng Tần Mệnh lại đổ ra ước chừng một chén!
- Bát này quá đơn sơ rồi, ngươi đổi sang bình ngọc gì đó chứa vào.
- Ha ha, ta thay phụ thân ta cảm tạ.
Hô Diên Trác Trác không khách khí, bưng chén sứ rời khỏi phòng.
Thiết Sơn Hà ngồi một lát, cũng đứng dậy:
- Đã lâu không trở về gia tộc, ta cũng phải trở về một chuyến.
Tần Mệnh trong lòng kích động lại cảm động:
- Cảm ơn!!
- Ta tận lực.
Thiết Sơn Hà cũng đi rồi, hắn muốn trở về gia tộc, xem có thể từ Thiết gia mang theo chút người tới hay không. Nếu như bí mật của Tần Mệnh thật sự bị lộ, gây ra oanh động cũng không phải là một chút nửa điểm, thậm chí có thể gặp phải toàn bộ Bắc Vực vây công. Nếu Tần Mệnh tin tưởng hắn, hắn không thể thấy chết không cứu, có thể giúp liền giúp một phen.
Tần Mệnh tiễn bọn họ đi, nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng kết thúc. Có Tu La đao, lại có chúng Vương truyền thừa, hắn tràn ngập tin tưởng cùng chờ mong vào tương lai, nhưng điều kiện tiên quyết là phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, thuận lợi trưởng thành đến Địa Võ Cảnh.
Đêm khuya vắng lặng, Tần Mệnh đi tới trước mộ phần của phụ mẫu, quỳ xuống đất.
Hắn nhìn bia mộ trầm mặc thật lâu, mỉm cười, hốc mắt lại đỏ lên.
- Phụ thân, mẫu thân, Nam Cung gia bị hủy, người sát hại các ngươi đều đã chết. Nam Cung Thần Dật may mắn chạy trốn, ta nhất định sẽ bắt hắn trở về. Các ngươi có thể yên nghỉ.
Đừng lo lắng cho ta nữa, ta sẽ sống rất tốt, tốt hơn và tốt hơn. Ta sẽ thủ hộ Tần gia, thủ hộ Lôi Đình cổ thành, vĩnh viễn! Thù của các ngươi ta báo rồi. Thù của Tần gia, thù của toàn thành, ta sẽ để cho tất cả những người liên quan của Thanh Vân tông nợ máu trả bằng máu.
Phụ thân, mẫu thân, chúc phúc cho ta đi.
- Ca ca.
Tần Dĩnh xách giỏ hoa quả đi tới, bày ở trước phần mộ của phụ mẫu.
- Muội biết huynh sẽ tới đây.
Tần Mệnh không dấu vết lau đi nước mắt khóe mắt:
- Yêu Nhi đâu? Không làm dì tức giận.
- Dì thích đấy.
Tần Dĩnh ngồi đến bên cạnh Tần Mệnh, lưu luyến rúc vào hắn:
- Nàng mang đến Sinh Mệnh Tuyền cho dì, nói là có thể giúp dì khôi phục dung nhan, dì vô cùng vui vẻ.
- Ta mang về một chút, đợi lát nữa muội đi lấy.
- Không cần, Yêu Nhi tỷ tỷ cho muội rất nhiều, nói là hiệu quả rất thần kỳ, có thể cải lão hoàn đồng, phạt lông tẩy tủy, còn có thể cứu mạng người, thật thần kỳ như vậy?
- Không sai biệt lắm đi, cẩn thận dùng một chút, năng lượng của nó rất lớn, có thể đả thương muội.
- Ừm, biết rồi.
Tần Dĩnh lắc lắc chân, thanh tú động lòng người.
- Chuẩn bị tốt luyện võ pháp chưa?
- Đồ Vệ thúc thúc an bài đạo sư cho muội, Hô Diên Trác Trác nói muốn tặng muội bộ võ pháp thích hợp. Muội sẽ cố gắng tu luyện, muội cũng phải bảo vệ Tần gia.
Tần Mệnh xoa xoa tóc nàng, cười nói:
- Ngươi a, vui vẻ là được rồi.
- Muội mới không đây này, muội muốn tu luyện, muội muốn trở thành nữ tướng quân.
Tần Mệnh bị chọc cười, ôm lấy Tần Dĩnh, nhìn bia mộ của phụ mẫu. Nếu như hai người ở đây, hẳn là sẽ rất tốt, gia đình của chúng ta, thật hạnh phúc.
Tần Dĩnh ngửa đầu nhìn Tần Mệnh.
- Ca, huynh dường như đã thay đổi.
- Đâu đã thay đổi?
Tần Dĩnh nâng mặt hắn, nhìn trái nhìn phải:
- Hình như chỗ nào không giống trước đây.
- Còn có thể là giả a?
Tần Mệnh bỗng nhiên nhớ tới Lăng Tuyết cũng nói một câu như vậy, làm sao thay đổi? Chẳng lẽ là khí chất, hay là ánh mắt? Là chúng Vương truyền thừa mang đến biến hóa vi diệu sao?
- Hì hì, vậy cũng không phải. Ca ca, huynh sẽ rời đi sao?
- Đi đâu?
- Bên ngoài a, giống như lần này lặng lẽ rời đi, hơn nửa tháng không có tin tức. Nửa tháng nay muội lo lắng đề phòng, sợ nghe được tin tức gì không tốt. Cả nhà chúng ta thật vất vả mới từ khu mỏ đi ra, có khởi đầu mới, thật sự không hy vọng lại có chuyện ngoài ý muốn.
- Cổ thành bây giờ còn không an toàn, dù sao cũng phải có người bảo vệ nó.
- Lần sau rời đi, có thể mang theo muội không?
- Chờ muội có thực lực, ta mang muội đi ra ngoài, được không?
- Ừm! Nhất định!
Tần Dĩnh cũng không phải là nói đùa, nàng thật sự muốn cố gắng tu luyện, muốn trở thành võ giả chân chính, vì ca ca chia sẻ, vì Tần gia chia sẻ. Nàng làm không được giống như ca ca ngắn ngủi một năm tiến vào Huyền Võ cảnh, nhưng ít nhất phải tiến vào Linh Võ cảnh cao cấp.
- Hảo hảo lợi dụng Sinh Mệnh Tuyền, đó là thứ tốt.
Tần Mệnh cổ vũ Tần Dĩnh.
Tần Dĩnh dựa sát vào Tần Mệnh, nhìn bia mộ, ngọt ngào nở nụ cười:
- Ca ca, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, đúng không?
- Ta cam đoan.
Tần Mệnh ôm chặt Tần Dĩnh, sẽ không để cho các ngươi chịu khổ nữa.