Chương 2475: Tạm giam U Mộng cung (2)
Chương 2475: Tạm giam U Mộng cung (2)
Thiết Sâm đột nhiên nắm tay, lòng bàn tay bạo lên cường quang kinh người, run rẩy dữ dội, như là nắm chặt một vòng mặt trời, ầm ầm chấn vang.
- Thiết Sâm sư huynh, ngươi quá đáng.
Hạng Thiên Mạch mặt ngọc lạnh lùng.
- Ôi, ỷ mạnh hiếp yếu a. Chỉ có ngươi? Đại ca, xử hắn! Đồng Ngôn đột nhiên như chớp lùi hết về phía sau.
- Không được...
Đồng Hân khẽ biến sắc, vừa muốn ngăn lại, quanh thân Hỗn Thế Chiến Vương đã chấn động khí tràng, không gặp bao nhiêu động tác, một cỗ sóng khí vô hình nhưng lại khủng bố trong chốc lát đâm vào trên người Thiết Sâm, Thiết Sâm vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đánh bay đi ra ngoài, năng lượng trong tay nháy mắt không khống chế được, lại đem phá vỡ tay hắn, huyết nhục bay tứ tung.
Ánh mắt Hỗn Thế Chiến Vương lạnh lùng, phất tay đón đỡ ở cái cỗ cường quang cùng năng lượng kia, tiêu tán ở trong trời đất.
- A!!
Thiết Sâm đau nhức rống to, toàn thân xương cốt đều giống như sai chỗ.
- Nói xử ngươi liền xử ngươi, cho rằng ta là trâu bò dởm sao?
Đồng Ngôn hừ lạnh, cùng ta cuồng? Ngươi kém xa!
Hạng Thiên Mạch trừng mắt, sửng sốt lại cả kinh.
- Các ngươi đây là... Các ngươi...
- Không việc gì! Hắn tự tìm!
Đồng Ngôn vỗ bả vai Hạng Thiên Mạch trấn an hắn, quay đầu lại cho Hỗn Thế Chiến Vương một cái ngón cái sâu sắc.
Đồng Hân dở khóc dở cười, Đồng Ngôn hồ đồ, lão tử ngài cũng đi theo.
Hạng Thiên Mạch tức giận:
- Các ngươi gây họa a! Hắn là người của Hạ Dao!
- Lại không quan hệ cùng ngươi, ngươi kích động cái gì. Đợi tí nữa nói cho Thái Văn Ngọc một tiếng, chúng ta đi trước, sau này lại đến bái phỏng.
- Cứ như vậy đi?
- Nếu ngươi không đi liền không còn kịp.
Đồng Ngôn cười hắc hắc, kêu gọi Đồng Hân bọn hắn nhanh chạy.
- Muốn đi? Nằm mơ...
Thiết Sâm giãy dụa đứng lên, vừa muốn gào thét, lại bị Hỗn Thế Chiến Vương tát một cái tung bay đi ra ngoài, không đợi rơi xuống đất liền sống sờ sờ đau choáng luôn.
Khóe mắt Hạng Thiên Mạch co rút lại, thật ác độc!!
- Gặp lại ha ha, chúc ngươi sớm ngày thoát khỏi hai tay, ha ha.
Đồng Ngôn xa xa đánh cái chào hỏi, mang theo bọn người Đồng Hân bước nhanh chạy đi.
Chỉ chốc lát sau, một đám trưởng bối U Mộng cung vội vã chạy tới:
- Xảy ra chuyện gì? Đây là... Thiết Sâm? Ai đánh hắn thành như vậy!
Hạng Thiên Mạch ngượng ngùng cười cười:
- Không có chuyện gì lớn, hắn ngã a.
Mọi người mặt đầy hắc tuyến, ngươi dỗ dành cháu trai sao.
- Ai làm!!
- Ta đã kiểm tra, không có gì trở ngại, chính là bị thương chút ít da thịt, tu dưỡng vài ngày sẽ tốt.
- Tay đều nát, còn là thương da thịt?!
Một trưởng lão trầm mặt quát tháo, Ngưỡng Thiên Phủ Địa Lâu vừa mới đến U Mộng cung, tâm phúc Hạ Dao đã bị người khác đả thương, cái này còn rất cao minh! Trong U Mộng cung còn chưa từng có phát sinh qua sự kiện ác liệt như vậy.
- Cái tay kia là chính bản thân hắn phá, không quan hệ cùng người khác.
Hạng Thiên Mạch vội vàng giương đầu.
- Hạng Thiên Mạch! Nhất định phải để ta dẫn ngươi tới trước mặt sư tôn ngươi, để cho sư tôn ngươi tự thân thẩm vấn?
- Trưởng lão...
Hạng Thiên Mạch cười khổ, chần chờ một lát, chỉ chỉ phía trước:
- Đã đi.
- Ai!!
- Chính là mấy người đến mấy ngày hôm trước.
- Đuổi!
Các trưởng lão hung hăng trừng mắt nhìn Hạng Thiên Mạch, vội vã đuổi theo.
Đám người Đồng Ngôn vừa rời khỏi U Mộng cung không bao lâu, đã bị người của U Mộng cung bao vây.
- Các vị bằng hữu, làm tổn thương người khác lại muốn chạy đi? Dù sao cũng phải có một lời giải thích a.
- Những người này đều là trưởng lão U Mộng cung chúng ta.
Hạng Thiên Mạch cho đám người Đồng Ngôn nụ cười xấu hổ, tận lực nhắc nhở. Còn không có kinh động đội ngũ Ngưỡng Thiên Phủ Địa Lâu, đến đều là người của U Mộng cung, U Mộng cung tốt ở chung, thân mật cùng người khác, chỉ cần đám người Đồng Ngôn không quá phận chống lại, chắc có lẽ không khó xử bọn hắn.
- Các ngươi để cho chúng ta đi, không phải chúng ta đây cũng đi sao? Đả thương người đó là ngoài ý muốn, hắn... Chính hắn ngã xuống.
Đồng Ngôn nói rất chân thành.
Khóe mắt Hạng Thiên Mạch nhảy lên, vụng trộm dựng thẳng cái ngón cái, ăn ý!
Đồng Ngôn nháy mắt, phải!
Chúng trưởng lão U Mộng cung co rút khóe mắt lại, thiệt thòi ngươi nói ra được.
- Thiết Sâm trọng thương, các ngươi nhất định phải có một lời bàn giao, theo chúng ta trở về.
Hạng Thiên Mạch thấp giọng nói thầm lấy:
- Trưởng lão, bọn hắn mới từ Cổ Hải đến, không hiểu quy củ nơi này, ngươi muốn đưa bọn họ đi Ngưỡng Thiên Phủ Địa Lâu, cái này không phải là hại bọn hắn sao? U Mộng cung chúng ta lúc nào vô tình như vậy.
- Câm miệng! Không đưa bọn họ qua, Ngưỡng Thiên Phủ Địa Lâu trừng phạt chúng ta! Ai gánh chịu trách nhiệm, ngươi sao?
- Ta...
- Ngươi cái gì mà ngươi, ra phía sau đợi đi.
Một vị lão giả hai tóc mai hoa râm đi đến phía trước, nhắc nhở Đồng Ngôn:
- Ta không làm khó các ngươi, để người lại, giải thích rõ ràng, những người khác có thể rời khỏi trước.
- Vậy không có khả năng!
Đồng Ngôn quả quyết lắc đầu.
- Các ngươi mời chúng ta đến, chúng ta đến, các ngươi đuổi chúng ta đi, chúng ta đi. Tốt, cái này nhịn! Nhưng các ngươi để cho một tên hỗn đản khi dễ chúng ta, còn không cho phép chúng ta đánh trả? Có phải cảm thấy chúng ta đến từ Cổ Hải, kém một bậc, có thể xem như chó tùy ý khi dễ hay không? U Mộng cung không phải được xưng tịnh thổ yên vui ư, liền với tố chất này?
Hạng Thiên Mạch tranh thủ thời gian nháy mắt, cười hoà giải:
- Nói quá lời! Nói quá lời a!