Chương 2476: Cường giả vi tôn
Chương 2476: Cường giả vi tôn
Một phen nói để cho các trưởng lão U Mộng cung đều có chút xấu hổ, sốt ruột đuổi người rời khỏi là thất lễ.
Giọng điệu lão nhân phía trước kia hơi trì hoãn:
- Các ngươi cùng ta trở về, U Mộng cung có thể bảo đảm các ngươi không bị uy hiếp. Các ngươi chỉ cần giải thích với Hạ Dao, như thế nào?
Đồng Hân hòa nhã nói:
- Thực có lỗi, là chúng ta thất lễ. Nơi này có một lọ bảo dược, bên trong có hai viên cực phẩm đan dược, là tâm ý của chúng ta.
Cực phẩm đan dược? Hai viên! Mấy vị trưởng lão trao đổi ánh mắt, thế này cũng có thể có khai báo.
- Cảm tạ các ngươi mấy ngày nay thu lưu, chúng ta cáo từ!
Đồng Hân đưa đi một cái bình ngọc, lui về phía sau vài bước, liền muốn đi theo Nguyệt Tình bọn hắn đi đến rừng rậm.
- Đứng lại! Là ai đả thương Thiết Sâm!
Một thanh âm uy nghiêm từ đằng xa truyền đến, khí thế cuồng liệt cách rất xa đã tập trung vào bọn hắn.
Sắc mặt của đám người U Mộng cung khẽ biến thành khổ, lại nhất thời trừng mắt nhìn Hạng Thiên Mạch, ngươi làm ăn cái gì không biết, không ngăn lại sao?
Đám người Đồng Ngôn đều dừng lại, nhìn Thái Thản Cự Viên từ phía xa ầm ầm đi tới.
Cự Viên khổng lồ cao chừng hơn ba mươi thước, toàn thân bao trùm bộ lông dày đặc, từng sợi cứng cỏi như thép chùy, bộ lông phía trước là màu đen, nhưng gốc lại là màu đỏ như máu, dưới ánh mặt trời hiện ra hàn quang yêu dị. Khuôn mặt nó dữ tợn xấu xí, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, cơ bắp khoa trương như là mấy chục đầu mãng xà tráng kiện quấn ở toàn thân, bắt đầu khởi động lấy lực cảm đáng sợ. Con mắt cực lớn mà lóe ra hào quang lạnh như điện, cách rất xa đều có thể cảm nhận được cái khí tức rét lạnh kia.
Các trưởng lão U Mộng cung thối lui đến hai bên, nhường đường cho Thái Thản Cự Viên. Đây là một đầu Cự Viên có được huyết mạch Thái Thản thuần khiết, thời kỳ Thượng Cổ xưng bá Yêu tộc, lực lượng đỉnh phong có thể xé rách trời đất, rung chuyển trụ trời. Ngưỡng Thiên Phủ Địa Lâu rèn luyện trên trăm năm, mới tại đương thời thai nghén ra Thái Thản Cự Viên thuần huyết, còn là trọn vẹn năm đầu, tốc độ phát triển thật nhanh, hiện tại đã đều là Thánh Võ đỉnh phong, một khi chúng tập thể phá vỡ mà vào Thiên Võ Cảnh, sẽ trở thành chiến thú cực khủng bố của Ngưỡng Thiên Phủ Địa Lâu.
Tuy nhiên, năm đầu Thái Thản Cự Viên từ khi còn nhỏ đã được tặng cho Hạ Dao, trở thành thủ hộ giả của nàng.
- Là ai đả thương Thiết Sâm?
Thái Thản Cự Viên miệng phun tiếng người, thanh âm hùng hậu, ầm ầm như chuông đồng khổng lồ vù vù, lộ ra uy thế áp bách hồn người.
- Ta!
Đồng Ngôn ngửa đầu, đánh giá Thái Thản Cự Viên.
Ồ, con khỉ này khí thế rất thịnh a, so với đám Cự Viên ở quần đảo Vạn Thú cường thịnh hơn rất nhiều.
- Cùng ta trở về!
Thái Thản Cự Viên giọng điệu chân thật đáng tin.
Ngưỡng Thiên Phủ Địa Lâu mặc dù điệu thấp thần bí, nhưng chưa bao giờ thiếu cường thịnh cùng bá uy, nếu không lấy gì trấn trụ bát phương, lấy gì đứng hàng ‘Tam Thánh’. Bọn hắn tuyệt đối không dễ dàng gây chuyện, nhưng nếu như có ai chọc bọn hắn, tuyệt đối sẽ không chịu để yên!
- Dán mắt vào khuôn mặt này của ta, nhìn kỹ.
Đồng Ngôn nhếch miệng nở nụ cười.
- Cái này khuôn mặt như là sợ ngươi hay sao?
- Không biết tốt xấu!
Thái Thản Cự Viên ầm ầm nâng lên bàn chân khổng lồ, nhấc lên gió lớn kinh người giẫm về phía Đồng Ngôn.
Hỗn Thế Chiến Vương đột nhiên phất tay, một cỗ sóng khí vô hình nhưng lại cuồng liệt nháy mắt bạo lên, giống như Ác Long bay lên không, lại như hung cầm mở uy, trong chốc lát đánh vào bàn chân khổng lồ kia của Thái Thản Cự Viên, lực lượng khủng bố dữ dội suýt chút nữa làm nổ tung bàn chân nó, Thái Thản Cự Viên ầm ầm lui về phía sau hơn mười bước, kinh ngạc nhìn Hỗn Thế Chiến Vương.
- Thiên Võ?
- Chúng ta không muốn gây chuyện, các ngươi tốt nhất đừng tự tìm phiền phức.
Hỗn Thế Chiến Vương bá đạo cả đời, cũng là người không gây chuyện càng tuyệt đối không sợ chuyện.
- Thiên Võ thì như thế nào! Ngưỡng Thiên Phủ Địa Lâu còn chưa sợ qua ai, hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này!
Thái Thản Cự Viên gầm thét, âm triều quay cuồng, như sóng dữ lao nhanh, cuồng liệt đè đi qua.
- Cút!!
Hỗn Thế Chiến Vương giận dữ mắng mỏ, lại lần nữa phất tay, như là cự chưởng vô hình, cách vài trăm trượng đánh vào trên người Thái Thản Cự Viên. Thái Thản Cự Viên cường hãn đến hung hãn, nhưng tại trước mặt Hỗn Thế Chiến Vương lại gầy yếu như con khỉ, thân thể hơn ba mươi thước đội đất mà đứng, như là lá khô bên trong gió mạnh bay múa đầy trời, gào thét lên quay cuồng ra mấy nghìn thước, đánh tới sâu trong U Mộng cung.
Chúng trưởng lão U Mộng cung có chút ngây người, nghiêm túc quát tháo:
- Vị bằng hữu kia! Một chuyện nhỏ, không cần thiết náo lớn! U Mộng cung chúng ta có thể không so đo tổn thất, nhưng Ngưỡng Thiên Phủ Địa Lâu tuyệt đối sẽ không cho phép các ngươi khiêu khích bất luận cái gì!
- Mấy vị trưởng lão, chúng ta thật sự không có ác ý đối với các ngươi, cũng cảm tạ các ngươi thu lưu mấy ngày nay. Nhưng đây này, một mã luận một mã. Ta có chuyện thật tốt cần nói, như thế nào đều được, kỳ thật ta là người rất hiền hoà. Nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không mặc người khác khi dễ, việc này càng không phải chúng ta sai.
- Không phải các ngươi sai, còn là chúng ta sai?
Mấy vị trưởng lão kia khó thở.
- Cái thái độ này của các ngươi liền không đúng. Nếu đã nói không thông, vậy thì đơn cử ví dụ.