Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2478 - Chương 2478: Không Định Sinh Tử, Chỉ Luận Thành Bại (2)

Chương 2478: Không định sinh tử, chỉ luận thành bại (2) Chương 2478: Không định sinh tử, chỉ luận thành bại (2)

- Ta cũng nghe nói, ở bên trong Ám Nguyệt U Lâm có rất nhiều linh thể đều gom lại bên người Tần Mệnh, có thể là bởi vì Luyện Đan Tông Sư Hải Đường của Quỷ Linh Tộc kia đi. Nếu như những linh thể kia đều trưởng thành đến cực hạn, lại ủng hộ Tần Mệnh, đây tuyệt đối là một cỗ lực lượng đáng sợ.

Xung quanh Bàn Long Sơn vô cùng náo nhiệt, đám người đến từ các nơi Thiên đình tụ tại chân núi, hoặc là trèo lên Bàn Long Sơn, cảm khái lấy, nghị luận, cảm thụ lấy.

- Bốn mươi lăm cuộc chiến sinh tử a! Tần Mệnh là làm sao kiên trì được!

- Kẻ sáng lập truyền kỳ há là chúng ta có thể hiểu được, bằng không sao có thể tại sau mười lăm ngày huyết chiến đã được phong liệt Hổ bảng! Chiến Tôn a, tôn hiệu Hổ bảng, quang vinh huy hoàng vô thượng!

- Quyết đoán kia, thực lực kia, huyết tính kia, chính xác xứng với danh tiếng Chiến Tôn.

- Nếu không phải Thiên Long tộc cuối cùng chơi xấu, chỉ sợ Minh Thiên Thuật đều muốn chết thảm Bàn Long Sơn này...

- Câm miệng! Không muốn sống nữa sao! Nếu để cho người của Thiên Long tộc nghe được, còn không có nghiền chết ngươi?

- Tiếc nuối a tiếc nuối, không thể thấy tận mắt chứng kiến. Lúc đầu ta còn cùng người khác đánh cuộc Tần Mệnh sống không được vài ngày, không có cho là chuyện quan trọng liền xông vào bí cảnh thám hiểm, chờ lúc đi ra đều đã chấm dứt. Bốn mươi lăm trận huyết chiến, đều đặc sắc tuyệt luân, cả đời khó được nhìn thấy một lần, cứ như vậy bị ta bỏ lỡ.

- Nghe nói Tần Mệnh có chúng vương huyết mạch thần bí, tác dụng lớn nhất của huyết mạch chính là năng lực khôi phục biến thái. Các ngươi lúc ấy không thấy được a, đều vỡ nát, chỉ còn cái đầu cùng nửa người, đều không đành lòng nhìn. Nhưng đầy trời vẩy ra kim quang, cướp đoạt sinh cơ trời đất, mười phút... Hắc... Lại sinh long hoạt hổ!

- Bất Tử Vương! Bất Tử Vương! Thật sự giết không chết sao?

- Có người phỏng đoán, muốn giết Tần Mệnh phải phong ấn toàn bộ hắn, hoặc là trực tiếp đuổi giết thành cặn bã, nếu không đừng hòng giết chết hắn.

- Cái này... Cái này để cho người khác sống thế nào?

- Muốn thế nào, người ta đã là Chiến Tôn a!

- Lôi đạo! Thể võ! Kiếm đạo! Tam tuyệt a! Còn có Tu La đao! Tần Mệnh là thật sự đáng sợ, Lôi Đình Chiến Tôn, danh xứng với thực.

Thời điểm một người sáng lập truyền kỳ, sẽ có vô số người trào phúng, vô số người ngăn trở, càng sẽ không tin tưởng hắn thành công, chỉ khi nào truyền kỳ sáng lập, oanh động thiên hạ, mọi người liền thu hồi tất cả khinh thị, dùng tư thái nhìn lên tán dương, đi tán thành hắn, đi điểm tô hắn cho đẹp, lại thần thoại về hắn.

Tại lúc này, đỉnh núi xuất hiện trận trận rối loạn, rất nhiều người đều gom lại phía trước.

- Như thế nào? Xảy ra chuyện gì?

- Có người lập lôi khiêu chiến!

- Lại có người không muốn sống nữa? Đây đều là lần thứ mấy.

- Trong hai tháng chí ít có hai mươi người noi theo Tần Mệnh tại đây Bàn Long Sơn lập lôi khiêu chiến, đều muốn trở thành Tần Mệnh thứ hai, đều muốn danh chấn thiên hạ, nhưng tối đa kiên trì năm vòng, thảm nhất vừa đi lên đã bị đập chết.

- Ha ha, muốn nhất chiến thành danh không phải dễ dàng như vậy.

Chỗ đỉnh núi sườn núi rất nhiều người đều bị hấp dẫn, trong trong ngoài ngoài vây quanh ba vòng.

Đồng Ngôn, Yêu Nhi, Nguyệt Tình, ba người đứng giữa đỉnh núi.

- Đồng cấp luận chiến! Không định sinh tử, chỉ luận thành bại! Chúng ta... Đến từ Cổ Hải!

Thanh âm ngân vang hòa với linh lực vang vọng nghìn trượng đỉnh núi, vang vọng tại bên tai mỗi người.

Bốn chữ ‘Đến từ Cổ Hải’ ngoài ý muốn lay động tâm hồn rất nhiều người.

‘Không định sinh tử, chỉ vòng thành bại’, ít thêm vài phần sát phạt, lại càng có thể kích thích chiến ý người khác.

Đám người như thủy triều bắt đầu khởi động, tầng tầng bao quanh, mọi người nghị luận dồn dập, chỉ trỏ, trong chốc lát đều không có ai lên trường.

- Ta tới trước.

Đồng Ngôn lắc lắc cổ, hoạt động lấy gân cốt, đi tới phía trước, đưa tay khiêu chiến:

- Ai tới trước? Để cho người của Đông Hoàng các ngươi biết rõ, Cổ Hải không chỉ là có một Tần Mệnh!

- Ha ha, mỗi người đều muốn làm Tần Mệnh, cũng không phải là ai cũng đều có cái mạng kia!

Một lão giả Thánh Võ lục trọng thiên cười lạnh.

- Thử xem? Không cần sợ, ta không giết người.

Đồng Ngôn cười khiêu khích.

- Lên a..., thử xem, lại không muốn mạng ngươi.

Đám người lập tức giựt giây, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Bọn hắn không thể nhìn thấy cuộc chiến Bàn Long Sơn của Tần Mệnh, nhưng nhìn mấy trận chém giết khác cũng coi như là đền bù tiếc nuối.

- Đều tránh ra cho ta!

Lão nhân bị kích thích chiến ý, đột nhiên phất tay, một mảnh lôi quang bay đi, như là pháo hoa đầy trời, tung hoành đan vào nhau, bao phủ Đồng Ngôn. Mỗi đạo lôi quang đều hóa thành Lôi Đao, dày đặc đến điên dại, rậm rạp chằng chịt tung hoành đan vào nhau.

- Oanh!

Toàn thân Đồng Ngôn tách ra Tử Viêm, mãnh liệt sôi trào, đan vào thành Hỏa Dực hoa lệ, hắn vỗ cánh bay lên không, rất mãnh liệt vọt tới lôi triều. Một tiếng nổ lớn điếc tai, Tử Viêm ngập trời, Tử Viêm cuồng liệt lại sống sờ sờ chôn vùi lôi triều, không có lưu lại nửa điểm cường quang.

- Lại đến một tên có cánh?

Mọi người kinh ngạc, Tử Viêm thật mạnh, vậy mà có thể chôn vùi sấm sét.

- Chỉ với cái thái độ này của ngươi, đáng đời!

Đồng Ngôn quát chói tai, Hỏa Dực chấn vỗ, bạo lên hơn mười thanh hỏa kiếm, mang theo nhiệt độ Tử Viêm kinh người đánh về phía vị lão nhân kia.
Bình Luận (0)
Comment