- Thải Y?
Lý Linh Đại thăm dò kêu lên một tiếng.
- Hì hì, dì, ngài tốt.
- Thải Y! Thực sự là ngươi?
Lý Linh Đại kinh hỉ nghênh đón.
- Đáng lẽ ta nên đến thăm ngài.
- Nào, đến đây ngồi xuống. Nhà đơn sơ, đừng ghét bỏ.
Lý Linh Đại mừng rỡ đánh giá Thải Y, liên tục gật đầu:
- Thải Y đều là đại cô nương, càng lớn càng xinh đẹp.
Nàng rất hạnh phúc, là niềm vui từ trong lòng nàng.
Những năm gần đây, Tần gia chịu khổ nhiều, bị Thanh Vân tông làm nô bộc sai khiến, rất nhiều người đã từng thân mật biến mất, có người thậm chí bỏ đá xuống giếng. Nhân tình lãnh ấm, thế thái viêm lương, bọn họ nhìn hết lòng người, rất nhiều người Tần gia chịu không nổi loại chênh lệch này, buồn bực mà chết. Chân chính trợ giúp Tần gia chỉ có Thải Y Nguyệt Tình cùng sư phụ các nàng Mộ Bạch trưởng lão, để ý tới Tần Mệnh lại đang bảo vệ Tần Mệnh, cũng là Thải Y cùng Nguyệt Tình.
Thời điểm hoạn nạn mới có thể cảm nhận được chân tình, nhất là đối với Tần gia bọn họ mà nói, phần cảm thụ này càng sâu càng chân thật.
Nàng vẫn luôn nhớ kỹ, cũng luôn cảm động.
- Nguyệt Tình cô nương đâu? Không đến sao, hay là tìm Mệnh nhi rồi?
Lý Linh Đại nhìn ra bên ngoài.
- Sư tỷ đi theo sư phụ đi ra ngoài tu luyện, không nói sẽ đi đâu, cũng không nói sẽ đi bao lâu. Ngài yên tâm, khi nàng trở lại, chúng ta sẽ đến gặp ngài.
- Được, được, ta rất nhiều năm không gặp lại Nguyệt Tình. Trước kia ở trong mỏ, chúng ta cũng không có mặt mũi gặp nàng, hiện tại rốt cục tốt hơn một chút, Mệnh nhi đã có tiền đồ.
Hốc mắt Lý Linh Đại hơi đỏ lên.
- Ngài đừng nghĩ như vậy, chúng ta vẫn là người một nhà.
Lý Linh Đại nắm chặt tay Thải Y:
- Khó có được một lần, ở thêm vài ngày, cho ta một cơ hội từ từ cảm ơn ngươi.
- Ngài không cần cảm ơn ta, ngài cũng không cần cảm tạ sư tỷ, chúng ta chỉ là làm chút việc trong khả năng.
Thải Y đều có chút ngượng ngùng.
Lý Linh Đại từ từ thở dài:
- Nguyệt Tình là một cô nương tốt a, nếu như không phải nàng, Mệnh nhi mấy năm nay khả năng đều kiên trì không được.
- Tần công tử rất kiên cường, ngài đừng nghĩ nhiều như vậy.
- Ta thực sự biết ơn các hai tỷ muội các ngươi, thực sự. Năm đó chúng ta chỉ là xem Mệnh nhi cùng Nguyệt Tình hai hài tử có thể chơi cùng với nhau, mỗi ngày tay trong tay chạy tới chạy lui, liền thuận miệng nói hôn ước. Nhưng không đợi chính thức định ra, Tần gia liền gặp nạn. Mệnh nhi trở thành nô bộc, Nguyệt Tình được Mộ Bạch trưởng lão coi trọng, từ đó về sau, một đất, một trời, chênh lệch càng lúc càng lớn. Chúng ta đều không có mặt mũi gặp các ngươi, không nghĩ tới các ngươi không ghét bỏ chúng ta, không có ghét bỏ Mệnh nhi.
Lý Linh Đại nhìn thấy Thải Y liền nhớ tới mấy năm nay trải qua, hốc mắt không tự chủ được liền đỏ lên.
- Kỳ thật Tần công tử không có vứt bỏ bản thân, năm đó hắn nói qua một câu, mình không kiên cường sống, người khác muốn kéo ngươi một phen cũng không bắt được tay ngươi.
Lý Linh Đại đỏ hốc mắt cười gật đầu:
- Mệnh nhi rất kiên cường.
- Mọi thứ đều ổn. Tần công tử ở trà hội bát tông nổi danh, lại tăng lên thành đệ tử kim linh, là khổ tận cam lai. Chờ sư phụ trở về, hẳn là sẽ thu Tần công tử làm đệ tử thân truyền, đến lúc đó sư tỷ cùng Tần công tử liên thủ, lại có sư phụ chống đỡ, Thanh Vân tông sẽ không có ai dám khi dễ hắn nữa. Địa vị Tần gia cùng Lôi Đình cổ thành cũng sẽ dần dần trở lại năm đó, thậm chí sẽ càng mạnh hơn. Ta rất tự tin, ngài cũng phải tự tin.
- Nếu Mộ Bạch trưởng lão nguyện ý thu Mệnh nhi làm đồ đệ, vậy thì quá tốt.
Lý Linh Đại cao hứng gật đầu.
Tần Mệnh ở trong thành phủ diễn võ trường đơn sơ khiêu chiến Yêu Nhi, một hồi kịch chiến trước sau kéo dài gần nửa canh giờ, triệt để lĩnh giáo Yêu Nhi khủng bố, cũng hiểu được trà hội bát tông vì sao lại cho nàng một cái ban danh Huyết Tinh Linh.
Kết cục, hắn bị ngược đãi rất thảm, bị đưa về phòng!
Vết thương chồng chất, da bóc thịt bong, nội tạng chảy máu, quả thực thảm không đành lòng nhìn!
Đám hộ vệ mang hắn về mà đau lòng, luận bàn mà thôi, sao lại đến thế này?
Tần Mệnh cũng không nghĩ tới lại thảm như vậy, trận chiến này đánh vô cùng vất vả, hoàn toàn không có cảm giác vui sướng đầm đìa, có bao nhiêu khó chịu. Yêu Nhi không chỉ có võ pháp quỷ dị, thân pháp quỷ dị, đôi mắt kia càng nguy hiểm, từng chiêu từng thức một nụ cười đều lộ ra nguy hiểm, nếu như không phải hắn có kinh nghiệm đầy đủ, phản ứng nhanh, cũng đủ tàn nhẫn, nói không chừng mấy hiệp đã bị Yêu Nhi chế phục.
Yêu Nhi bên kia cũng không dễ chịu, thương thế không khoa trương như Tần Mệnh, nhưng cũng không nhẹ. Nàng coi như là lĩnh giáo Tần Mệnh cuồng bạo, Tu La đao chờ mong thật lâu không làm nàng thất vọng, đủ kích thích!
Tần Mệnh thảm bại, Yêu Nhi thắng hiểm, đây chính là kết quả lần đầu tiên hai người giao thủ.
Chẳng qua, Tần Mệnh nằm một đêm, cẩn thận hồi tưởng, ngược lại cảm giác rất có thu hoạch.
Ngày hôm sau, hắn được chữa lành và tìm thấy Yêu Nhi:
- Một lần nữa?
- Sợ ngươi?
Yêu Nhi cười câu hồn.
Kết quả hai người lại đến diễn võ trường điên cuồng đánh một trận.
Tần Mệnh là nghiện, tuy rằng bị ngược đãi, nhưng thu hoạch rất lớn, Yêu Nhi cho hắn thấy ra phương thức chiến đấu hoàn toàn không giống nhau.
Yêu Nhi cũng có chút nghiện, tò mò năng lực chịu đựng của Tần Mệnh có bao nhiêu biến thái, các loại võ pháp, các loại bí kỹ, hoàn toàn không cần cố kỵ, thay phiên nhau dùng trên người Tần Mệnh.
Một hồi ngược chiến xuống, Tần Mệnh lại bị khiêng trở về, Yêu Nhi dùng Sinh Mệnh Tuyền bế quan điều dưỡng.
Ngày thứ ba, Tần Mệnh lại đến:
- Đánh lại một lần nữa?
- Sợ ngươi?
Yêu Nhi tiếp chiến.
Ngày thứ ba... Ngày thứ tư... Ngày thứ năm...
Cuối cùng vẫn là Đồ Vệ nhìn không nổi nữa, mạnh mẽ ngăn lại.
- Hai người các ngươi đây là ngược đãi lẫn nhau sao?! Ngược đãi nghiện rồi?!
Thải Y cũng nhìn không nổi nữa, kiên quyết không thể đánh nữa, chẳng may lại đánh ra tình cảm thì sao!