- Tần Mệnh, đã lâu không gặp.
Tào Vô Cương cười ra tiếng, nhưng sắc mặt tươi cười đều rất lạnh.
Hắn vĩnh viễn không quên được khuất nhục trong ôn tuyền tiên cảnh, không quên được cảnh bị Tần Mệnh ngược đãi đánh. Hắn còn bởi vì chuyện này mà bị phụ thân nghiêm khắc khiển trách, nhốt hai tháng đóng chặt cửa. Hôm nay gặp lại Tần Mệnh, sát ý trong lòng lại bị đốt cháy.
Tần Mệnh nhìn hắn một lát, cũng thản nhiên cười:
- Vô Cương công tử, còn sống sao?
- Đừng kiêu ngạo! Người trước mặt ngươi đến từ Thánh Đường hoàng thành!
Tào Vô Cương hơi ngẩng đầu lên.
Tần Mệnh lạnh lùng liếc nhìn hắn một lát, mới hướng đội ngũ Thánh Đường ôm quyền hành lễ, không kiêu ngạo không sợ hãi.
- Thành chủ Lôi Đình cổ thành, Tần Mệnh, cung nghênh các vị giá lâm.
- Tu La Tử, Tần Mệnh.
Một vị thiếu niên vén áo choàng lên, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng manh gợi lên ý cười.
- Hân hạnh được gặp mặt.
- Nghe nói ngươi ở trà hội bát tông Bắc Vực dâng hiến chiến đấu đặc sắc nhất, trong hoàng thành đều có người nghị luận về ngươi.
- Quá đáng khen, trà hội bát tông toàn bộ quá trình đều đặc sắc.
- Ngươi hiện tại là Huyền Võ cảnh?
Các đệ tử Thánh Đường có thể phán đoán ra khí tức của Tần Mệnh.
Tần Mệnh gật đầu, không giải thích nhiều.
- Chúng ta muốn đi Thủ Vọng Hải Ngạn điều tra Vương quốc dưới đáy biển, đi ngang qua nơi này, hy vọng có thể nghỉ ngơi một chút ở quý phủ, không ngại chứ?
- Vinh hạnh của Lôi Đình cổ thành, mời!
Tần Mệnh giơ tay lên.
- Quấy rầy rồi.
Đội ngũ Thánh Đường cưỡi đàn sư tử thần tuấn đi qua cầu treo, tiến vào cổ thành.
Tào Vô Cương cho Tần Mệnh một nụ cười lạnh ý vị thâm trường, ngửa đầu đi qua bên cạnh hắn.
- Thiếu gia, ta có loại cảm giác không tốt lắm, người tới không tốt a.
Khương Bân thấp giọng nhắc nhở.
- Coi trọng người của chúng ta, không có chỉ thị của ta, ai cũng không được vọng động.
Tần Mệnh theo đội ngũ đi vào cổ thành.
Đường phố buổi sáng rất náo nhiệt, mọi người vừa ăn sáng, mang theo dụng cụ đến các khu vực khác nhau để xây dựng, đây là công việc hàng đầu của nơi này. Đột nhiên nhìn thấy một đội ngũ như vậy đi vào, mọi người đều rất kinh ngạc, nhao nhao dừng chân ở hai bên, tò mò đánh giá, thấp bé nghị luận.
Kim Sư cao ngạo, đối với những phàm nhân này có một chút khinh thường, đệ tử Thánh Đường trên người chúng đánh giá cổ thành rách nát, khinh thường cười khẽ. Bắc Vực không hổ danh Man Hoang, xa xa nhìn cổ thành coi như hùng vĩ khổng lồ, bên trong lại đơn sơ giống như thôn trấn.
Đệ tử Thánh Đường hỏi:
- Tần thành chủ, Lôi Đình cổ thành các ngươi tiếp giáp với rừng rậm Vân La, hẳn là nghe nói Thủ Vọng Hải Vực phát sinh chuyện gì?
Tần Mệnh cưỡi lân mã đi cùng bọn họ:
- Nghe nói, ta còn đến đó nhìn một chút, mấy ngày trước vừa mới trở về.
- Có thu hoạch gì không? Ta nghe nói ở đó có kho báu.
- Lúc ấy tràng diện quá loạn, dong binh Linh Yêu đều giết đến đỏ mắt, ta may mắn có được mấy kiện bảo bối, đảo mắt lại bị cướp đi.
- Thật không may. Ngươi biết gì về Vương quốc dưới đáy biển?
Tần Mệnh uyển chuyển cẩn thận ứng phó:
- Đó là chuyện mà bát tông ngũ Vương cần điều tra, ta là một tiểu thành chủ, không có tư cách hiểu rõ.
- Nhưng ta làm sao lại nghe người ta nói, Thanh Vân tông rất nhiều năm trước đang điều tra Vương quốc dưới đáy biển, chuyện còn có liên quan đến Tần gia ngươi?
Thiếu niên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tần Mệnh.
Tào Vô Cương ở bên cạnh nở nụ cười, cho Tần Mệnh một ánh mắt khiêu khích.
Tần Mệnh không bị lay động, bình tĩnh trầm ổn trả lời:
- Đó là chuyện rất nhiều năm trước, phụ mẫu qua đời, toàn thành gặp nạn. Chúng ta thật vất vả mới chuộc lại được tính mạng, không muốn liên lụy đến chuyện nguy hiểm nữa.
- Mạo muội hỏi một câu, Tần thành chủ là được cơ duyên gì, có thể một bước lên trời, từ nô bộc đến danh động Bắc Vực?
Thiếu niên thoạt nhìn mỉm cười ức chế, trong lời nói lại không chút khách khí, ngươi bất quá chỉ là một tên nô bộc được cơ duyên mà thôi.
- Bí mật cá nhân, không tiện nói nhiều.
Thiếu niên lại không chịu buông tha hắn:
- Năm đại biểu của trà hội bát tông đại biểu cho thiên phú mạnh nhất thế hệ mới Bắc Vực, không biết chúng ta có hứng thú hướng Tần thành chủ nhận mấy chiêu hay không?
Lời này vừa nói ra, các thiếu niên thiếu nữ trong đội ngũ lần lượt ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Mệnh, đáy mắt thâm sâu ẩn hiện tinh mang.
Bọn họ đều là đệ tử Thánh Đường, đại biểu cho toàn bộ tân sinh đại thế mạnh nhất hoàng triều. Rất ít truyền nhân thế lực có thể khiến cho bọn họ hứng thú, nhưng trà hội bát tông Bắc Vực lại là ngoại lệ.
Trung ương vực tuy rằng xem thường biên cương tứ vực, nhưng không thể không thừa nhận Bắc Vực trong tứ vực loạn nhất. Hoàng triều trước sau thành lập năm đại Vương phủ ở Bắc Vực, đều không thể ngăn chặn đà quật khởi mạnh mẽ của bát tông, ngược lại nhiều lần chịu thất bại. Nhiều năm qua, các vùng đất khác đều có thế lực mạnh nhất, bá chủ mạnh nhất, một nhà độc đại, hoặc là ba năm nhà xưng hùng, duy chỉ có Bắc Vực là bát tông ngũ Vương cắt cứ song hành.
Bắc Vực quật khởi đã khiến cho rất nhiều cường giả Thánh Đường chú ý, quanh năm chú ý chặt chẽ.
Đệ tử ngũ cường sinh ra của trà hội bát tông nghe nói có thể đại biểu thực lực mạnh nhất của tám đời tân sinh ở Bắc Vực, bọn họ rất có hứng thú khiêu chiến lĩnh giáo.
- Không dám không dám.
Tần Mệnh cười lắc đầu.