Tào Vô Cương châm chọc:
- Tần Mệnh ngươi cũng có lúc sợ hãi? Không phải ngươi rất mạnh sao, dũng khí tiếp chiến cũng không dám?
Đệ tử Thánh Đường thoáng thất vọng, không giống như lời đồn.
Tần Mệnh chỉ mỉm cười lắc đầu, cũng không đáp lời.
Thiếu niên không ấm không nóng nói:
- Chẳng lẽ Tần thành chủ khinh thường chúng ta?
- Thật sự là không dám, các vị tha cho ta đi.
Tần Mệnh liên tục lắc đầu.
- Tần Mệnh bình thường cái gì cũng không sợ kai đi đâu rồi? Ngươi là thực sự sợ hãi, hay là khinh miệt? Bọn họ đều là đệ tử nội đường của Thánh Đường, có tư cách làm đối thủ của ngươi.
Tào Vô Cương không chịu buông tha cho Tần Mệnh, hắn dẫn đệ tử Thánh Đường đến Lôi Đình cổ thành, chính là vì để cho các tinh anh Thánh Đường giết chết uy phong của Tần Mệnh, hung hăng đánh bại hắn.
- Ta thực sự sợ hãi. Không phải sợ các ngươi, mà là lo lắng cho thành dân của ta.
- Ý ngươi là sao?
Tần thành chủ có thể trực tiếp nói rõ.
- Các ngươi đến từ Thánh Đường Hoàng Gia, nơi này chỉ là một tiểu thành Bắc Vực, các ngươi là đệ tử Thánh Đường cao cao tại thượng, ta chỉ là một tiểu thành chủ. Ta lo lắng... Ta chẳng may đả thương các ngươi, các ngươi có thể nhịn, nhưng chẳng may bị thương quá nặng, phế đi vị nào đó trong các ngươi, tiểu thành này của ta cũng không chịu nổi lửa giận của các ngươi.
Tất cả đệ tử Thánh Đường đều nở nụ cười, ba vị lão giả phía trước cũng thoáng giương mắt.
Phế đi đệ tử nội đường của Thánh Đường? Khẩu khí thật không nhỏ! Ngươi có thể giành chiến thắng một hoặc hai, chúng ta thừa nhận, nhưng ai? Ngươi đang cười nhạo Thánh Đường?
Một đệ tử hùng tráng thanh âm chấn động cả tai:
- Đừng lo lắng! Chúng ta không làm hại dân thường! Nhưng có một điều kiện, Hoàng Thành chúng ta hiện tại phổ biến cách chơi mới, bất kỳ hình thức luận bàn hội võ khiêu chiến nào, đều phải đặt cược. Điều này có thể khơi dậy sự nhiệt tình của cả hai bên, chơi tuyệt vời hơn. Tần thành chủ, dám sao?
- Các ngươi đều là đệ tử Thánh Đường, có thể để ý đến Tần Mệnh ta cái gì?
- Danh hào của ngươi! Danh hiệu Tu La Tử mà bát tông ban cho ngươi, nếu ngươi bại, công khai tuyên bố, loại bỏ tên Tu La Tử.
Điều kiện đệ tử hùng tráng đưa ra được các đệ tử Thánh Đường khác tán thành, bọn họ cũng không phải đến tùy tiện chơi đùa, nếu bọn họ đã tới Bắc Vực, liền đại biểu cho hoàng triều, đại biểu cho Thánh Đường. Bọn họ khó có được một chuyến, không chỉ là muốn điều tra Vương quốc dưới đáy biển, mà còn hy vọng có thể đem uy thế của Thánh Đường tỏa ra Bắc Vực, phương pháp hữu hiệu nhất chính là đánh bại ngũ cường Trà Hội bát tông tự hào.
Lấy được danh hào của Tần Mệnh, chẳng khác nào tuyên bố Bắc Vực, người của các ngươi, bất quá chỉ là như thế!
Tần Mệnh rốt cục cũng hiểu được mục đích bọn họ tới nơi này. Hắn liếc mắt nhìn Tào Vô Cương, Tào Vô Cương ngẩng đầu, cho hắn ánh mắt khiêu khích có dám hay không.
Nếu đã như vậy, vậy thì không có gì phải lùi bước, Tần Mệnh cố ý lần nữa do dự một chút:
- Ta ra tay rất nặng, đánh nhau sẽ mất khống chế, ta thật sợ đả thương các ngươi.
- Ha ha, ngươi yên tâm, ngươi dù có giết ta, cũng sẽ không có ai làm gì ngươi!
Thiếu niên hùng tráng bật cười.
- Thật vậy?
- Ngươi không cần băn khoăn, thắng bại sinh tử hoàn toàn dựa vào bản lĩnh. Bất kỳ hội võ nào áp đặt lợi thế trong hoàng thành đều được phán quyết công chính, cho dù là một bên chết, bên kia cũng không thể truy cứu hãm hại. ta hỏi ngươi ngay bây giờ có dám chấp nhận thách thức của chúng ta?
- Nếu các ngươi muốn luận bàn, ta đương nhiên phụng bồi.
- Tần Mệnh, ngươi có thể nghĩ rõ ràng, ngươi đại biểu cho bát tông Bắc Vực.
Tào Vô Cương cố ý nhắc nhở Tần Mệnh, trong lòng nóng nảy.
Ha ha, nếu Tần Mệnh thảm bại, không chỉ bị phế bỏ, càng sẽ mất đi thể diện của bát tông, đến lúc đó Thanh Vân tông tuyệt đối sẽ không nhẹ tha cho hắn, bát tông càng sẽ không bảo vệ hắn nữa. Chờ Tần Mệnh thành chó nhà có tang, Tào Vô Cương liền có thể dễ dàng diệt trừ hắn, không cần băn khoăn các tông môn như Thanh Vân tông nữa.
Tần Mệnh nói:
- Các ngươi đặt cược cái gì? Nếu không... đặt đầu của Tào Vô Cương?
Tào Vô Cương đang tươi cười liền cứng đờ, cười không nổi.
- Làm càn! Hai vị thị vệ đi theo bên cạnh Tào Vô Cương quát mắng.
- Tần thành chủ nói đùa, Thánh Đường chúng ta luận võ, đương nhiên lợi thế do Thánh Đường chúng ta đến. Ngươi dám đặt lên danh hào Tu La Tử, chúng ta cũng không thể đánh mất đẳng cấp, như vậy đi...
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đi tới thành phủ, người trong thành đã sớm nhận được tin tức, đội hộ vệ đã xếp hàng nghênh đón, người của Tần gia được an bài vào thâm viện trong phủ, tạm thời giấu đi.
Yêu Nhi đứng ở ngoài cửa phủ, thân thể mềm mại phập phồng, như ẩn như hiện trong váy dài tơ màu đỏ gần như sáng bóng, đường cong uyển chuyển, nàng có khí chất cùng mị lực làm cho người ta không thể kháng cự, tuyệt thế xinh đẹp phong tình vạn chủng.
Rất nhiều đệ tử Thánh Đường trực tiếp ngẩn người, lộ ra vẻ mặt kinh diễm.
Thật là một vưu vật!
- Yêu Nhi? Làm sao nàng lại ở đây?
Sắc mặt Tào Vô Cương không dễ nhìn.
- Nàng là ai? Ngươi biết?
Thiếu niên hỏi Tào Vô Cương.
- Cháu gái của tông chủ Huyết Tà tông, Yêu Nhi!