Đấu Thú Tràng!
Nơi náo nhiệt nhất Lôi Đình cổ thành năm đó, có thể chứa được hơn vạn người xem chiến, thú trường vô cùng khổng lồ, tạo hình tương tự như núi rừng, có thể tạo ra để Linh Yêu quyết đấu chân thật càng đặc sắc hơn. Hiện tại tuy rằng rách nát không chịu nổi, rất nhiều nơi đều sụp đổ thành phế tích, nhưng bên trong thú trường coi như còn nguyên vẹn, mọc đầy cỏ dại cùng cây cối, trên mặt đất chất đầy đá, giống như là một mảnh núi rừng.
Đội ngũ Thánh Đường tới nơi này đại khái nhìn một chút, tuy rằng cũ nát, nhưng có một cỗ phong cách dã tính nguyên thủy, rất thích hợp cho luận võ.
- Đấu pháp như thế nào?
Yêu Nhi rất hưng phấn, nhìn Tần Mệnh, nhìn đệ tử Thánh Đường, rất muốn xem trận đấu. Đặc sắc a, nhất định sẽ rất đặc sắc, đại biểu của thế hệ mới Bắc Vực, đối kháng tinh anh đời mới của Thánh Đường, ngẫm lại liền đáng xem, đáng tiếc a, quá vội vàng, hẳn là làm một địa điểm quy cách cao hơn, mời càng nhiều thế lực đến thưởng thức.
Đệ tử Thánh Đường ánh mắt quái lạ, nữ tử này hưng phấn cái gì?
Tào Vô Cương cười lạnh, các ngươi quá ngây thơ, đệ tử nội đường Thánh Đường đều là tinh anh tuyệt đối, những kẻ này đều là nhân vật đại biểu trong nội đường.
- Các ngươi ai lên trước?
Tần Mệnh hoạt động thân thể, vừa lúc dùng đệ tử Thánh Đường kiểm tra thành quả mấy ngày nay của mình.
Thiếu niên tuấn lãng đang muốn mở miệng, Tần Mệnh bỗng nhiên nói:
- Nếu không như vậy đi, ta trước tiên cùng bằng hữu của Mãng Vương phủ khởi động thân thể?
Tào Vô Cương nở nụ cười, cười rất lạnh. Ngươi có thực sự chống lại ta không?
- Tốt!! Ta đồng ý, bữa ăn chính cần có món khai vị.
Yêu Nhi khiêu khích Tào Vô Cương.
Món khai vị? Ít coi thường người khác.
Tào Vô Cương hừ lạnh, hai vị thị vệ bên cạnh hắn không phải thị vệ bình thường, là tử sĩ bảo tiêu được phụ Vương tự mình lựa chọn cho hắn, từ nhỏ cùng hắn lớn lên, thiên phú rất mạnh, thân kinh bách chiến, lại trung thành tận tâm. Hiện tại tuổi chừng hai mươi, sớm đã là Huyền Võ cảnh. Một vị Nhất Trọng Thiên, một vị Tam Trọng Thiên, hai người này không kém đệ tử tinh anh bát tông bồi dưỡng.
- Công tử, ta lên.
Nam tử Nhất Trọng Thiên tên là Vi Trường Không, hắn nắm chặt nắm tay, ngưng mi lạnh mắt, tập trung vào Tần Mệnh. Món khai vị? Ngươi đang làm nhục ta!
- Bồi Tần thành chủ khởi động, nhớ kỹ, đến điểm là dừng, đem cơ hội nhường cho đệ tử Thánh Đường.
Tào Vô Cương muốn bảo vệ thể diện của đệ tử Thánh Đường.
- Ngài yên tâm, ta sẽ nắm chắc chừng mực.
Vi Trường Không đi về phía Tần Mệnh, ôm quyền hét lớn:
- Mãng Vương phủ, Vi Trường Không, thỉnh chiến.
Các đệ tử Thánh Đường đều phân tán đến xung quanh khán đài, vừa lúc lấy thị vệ của Mãng Vương phủ dò xét Tần Mệnh.
Bọn thị vệ Tần gia tụ tập ở bên cạnh, khẩn trương xem chiến.
Lúc này Thải Y cùng Tần Dĩnh cũng vụng trộm tới, thấp giọng tìm hiểu rõ tình huống.
- Luận võ khó tránh khỏi sẽ có thương tổn, ngươi sẽ không để ý chứ.
Tần Mệnh cố ý nói cho Tào Vô Cương nghe.
- Ngươi có thể làm tổn thương, tùy tiện.
Tào Vô Cương đối với thị vệ của mình rất có lòng tin.
Khí tức của Vi Trường Không bắt đầu biến hóa rõ ràng, toàn thân nổi lên kình phong mãnh liệt, tóc dài nhảy loạn, thân thể cao cao gầy gầy lại tràn ngập ra cổ thú tính:
- Bắc Vực không chỉ có bát tông ngươi, còn có ngũ Vương!
- Sao ta lại cảm thấy khí tức của hắn không thích hợp.
Bọn người Đồ Vệ kỳ quái.
Yêu Nhi lại hình như rất kích động:
- Mãng Vương phủ Vi Trường Không, ta biết hắn. Nhìn kìa, nhìn kìa, hắn sẽ thay đổi!
- Thay đổi cái gì?
- Rống!
Vi Trường Không đột nhiên hét to, thanh âm kinh người kịch liệt, cây cối chấn động rung động, đá vụn trên mặt đất bắn tung tóe lung tung, cơ bắp toàn thân hắn kịch liệt nhúc nhích, xương cốt lạch cạch giòn vang, thân thể giống như thổi bóng bay nhanh chóng bành trướng, dùng tốc độ kinh người kéo lên cao hơn ba thước, làm nứt y phục, cơ bắp toàn thân khoa trương, giống như nham thạch, càng bò đầy gân xanh.
Toàn trường động dung, ngay cả đệ tử Thánh Đường cũng không nghĩ tới nam tử trầm mặc khiêm tốn bên cạnh Tào Vô Cương lại đột nhiên bày ra một mặt hung tàn như vậy.
Tào Vô Cương nở nụ cười, cười rất vui vẻ, hài lòng với bầu không khí kinh ngạc toàn trường.
Khí tức Vi Trường Không bành trướng, toàn thân hiện ra cuồng khí, hai mắt hắn phát ra hung quang màu xanh biếc, biểu tình dữ tợn nóng hổi, thật giống như một con mãnh thú.
- Đây là võ pháp, hay là huyết mạch?
Thải Y giật mình che lấy cái miệng nhỏ nhắn.
- Võ pháp!!
Yêu Nhi nhìn rất kích động, trước kia nghe nói qua, hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy.
- Hung Ma Quyết!
Vi Trường Không giống như một con thú Vương cuồng mãnh, cả người sát khí lượn lờ, cuồng thét xông về phía Tần Mệnh, vung mạnh quyền, quyền khương gào thét, nổ vang không gian, nắm đấm của hắn lại lộ ra thanh quang kịch liệt, giống như sấm sét quấn quanh, quang mang rực rỡ chói mắt.
Tần Mệnh thật kinh hãi, trước tiên tránh khỏi thế công.
- Oa a a.
Vi Trường Không điên cuồng rống to, bộc phát lấy sự dã man ngông cuồng, khí thế của hắn bức người, cả người giống như một ngọn núi, phát ra khí tức vô cùng cường thế, toàn thân bị sát khí bao phủ, thanh mang đằng đằng nhảy lên, hắn cất bước chạy như điên, tấn công mạnh đến Tần Mệnh, mỗi bước rơi xuống đất, thú trường đều rung động theo.