Tần Mệnh liên tiếp thối lui hơn mười bước, lôi điện toàn thân chạy tán loạn, kịch liệt bắn tung tóe, khí thế tăng vọt. Hắn lật tay như bay, như nước chảy mây trôi đánh ra sáu đoạn mảnh tử điện lôi xà, cũng trong nháy mắt ngưng tụ thành lôi xà tráng kiện. Thân rắn tráng kiện, quấn quanh toàn thân hắn, đầu rắn ngẩng cao, răng nanh mở rộng, ầm ầm gào thét.
- Tử Điện Cuồng Xà!
Tần Mệnh mạnh mẽ phóng thích Lôi Xà.
Sau khi cảnh giới tăng lên, uy lực của Tử Điện Cuồng Xà cũng lột xác tăng vọt, xoẹt xoẹt, trong rừng một mảnh xích sáng, tất cả đều là điện mang, lôi xà lăng không lao lên, vỡ vụn cây cối phía trước, mảnh vụn đầy trời, điện mang tàn sát bừa bãi, giống như là một con mãnh thú chân thật đang săn mồi.
Vi Trường Không không sợ hãi, ẩu quyền bạo kích, trực tiếp dùng nắm đấm đối với Oanh Tử Điện Cuồng Xà.
- Ầm ầm.
Tiếng nổ kịch liệt nổ tung giữa rừng, lôi xà bị sinh sinh vỡ vụn, hóa thành điện mang đầy trời. Cánh tay phải của Vi Trường Không bị Lôi Xà hung hăng thăm dò, nắm tay đầm đìa máu tươi, nhưng mà hắn cũng không lui về phía sau nửa bước, lôi điện cũng không lưu lại quá nhiều vết thương trên người hắn.
- Làm sao có thể?
Tần Mệnh kinh ngạc, uy lực Tử Điện Cuồng Xà không tầm thường, thuộc về võ pháp biến chất.
Tào Vô Cương chậm rãi gật đầu, không tồi, chính là đánh như vậy, để Tần Mệnh kiến thức được lực lượng của Mãng Vương phủ, cũng làm cho Thánh Đường mở mắt.
Các đệ tử Thánh Đường trao đổi ánh mắt, đều thấy được sự kinh ngạc lẫn nhau, thật là một con dã thú!
- Nhớ kỹ tên ta, Vi Trường Không!
Vi Trường Không rống to, thanh âm kịch liệt, ầm ầm thú tràng, từng mảnh rừng cây đều đang lắc lư. Hình thể hắn to lớn nhưng không cồng kềnh, tốc độ nhanh kinh người, nhanh như thiểm điện xuất hiện bên cạnh Tần Mệnh, đập vào mặt chính là quyền ảnh đầy trời, giống như là thiên thạch xẹt qua không trung, kình phong mãnh liệt gào thét, bao phủ Tần Mệnh.
Tần Mệnh nhanh chóng né tránh, muốn tránh được đòn thế công cuồng bạo này, lại bị Vi Trường Không gắt gao quấn lấy, không thoát thân được.
Vi Trường Không giống như có lực lượng dùng không hết, chiến ý ngập trời, cuồng mãnh tuyệt luân.
Trong nháy mắt, hơn trăm quyền cương chấn động không gian, Tần Mệnh liên tiếp né tránh nặng nề tựa vào cự thạch phía sau.
Vi Trường Không rống giận một tiếng, khuôn mặt dữ tợn, khí thế cuồng liệt, giống như man thú điên cuồng, trọng quyền nghẹn đủ nện vào đầu Tần Mệnh, trọng quyền quấn quanh thanh mang nồng đậm, tăng thêm uy thế bạo kích.
Hắn có kích thước khổng lồ, mang đến một cái bóng mờ.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, điện mang chợt hiện ra dưới đáy mắt Tần Mệnh, lôi điện toàn thân phóng thích cực hạn, rậm rạp chằng chịt, đùng đùng chấn vang, giống như là một mảnh lôi vân cuồn cuộn thành hình, kịch liệt bành trướng.
Vi Trường Không không sợ hãi, vừa rồi đã thử qua uy lực Lôi Điện của Tần Mệnh, bất quá là chỉ như thế! Hắn nâng trọng quyền oanh kích, cắn răng gào thét, tràng diện kinh người, chấn động lòng người.
Tuy nhiên...
- Ầm ầm!
Lôi điện quanh người Tần Mệnh nổ tung mãnh liệt, cường quang chói mắt chiếu sáng thú trường:
- Tiểu Hỗn Độn Chân Lôi Quyết, Bạo Vũ Cuồng Lôi!
Lôi điện cuồng nhiệt thoát chạy thành đàn, giống như mưa to trút nước, bộc phát không khác biệt, lực lượng hủy diệt như muốn xé rách không gian, cự thạch phía sau tứ phân ngũ liệt ngay tại chỗ, tiếp theo bị lôi điện bạo tẩu xé thành bụi phấn. Ở sâu trong biển sấm, lại có rất nhiều điện mang quấn quanh cùng một chỗ, giống như là từng tia tiên lôi tráng kiện, vặn vẹo, ong ong, nở rộ cường quang kinh người, quất kích lung tung, trong đó hung hăng quất vào trên nắm đấm trên đầu Tần Mệnh, trong phút chốc da bóc thịt bong tróc, toàn bộ thanh mang vỡ vụn, lực lượng cực lớn đem nắm đấm của hắn hung hăng quăng bay.
Phốc! Phốc!
Những lôi tiên khác cùng lúc quất lên người hắn như nham thạch, da bóc thịt bong, huyết nhục tung bay, Vi Trường Không bị cường thế đánh bay.
Thế lực cuồng bạo rốt cục bị ngăn chặn, lại còn là dùng tràng diện kinh người như vậy ngăn chặn, làm cho toàn trường rung động.
Vi Trường Không ngửa mặt bay ngược, cách mặt đất năm ba thước, nện về phía thú trường rách nát phía sau, máu rơi đầy trời.
- Thật là lôi triều bá liệt.
Đệ tử Thánh Đường hơi ngưng mi, cảm nhận được uy lực ẩn chứa trong lôi điện.
Tào Vô Cương lắp bắp kinh hãi, tức giận quát mắng:
- Vi Trường Không, đứng lên! Tiếp tục chiến đấu cho ta!
Vi Trường Không sau khi rơi xuống đất cường thế bật lên, cả người đầm đìa máu tươi, bị xé ra hơn mười vết thương, nhìn thấy mà giật mình, tuy nhiên thú tính của hắn càng mạnh, đôi mắt phiếm hồng trừng mắt nhìn Tần Mệnh, phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, lại bay lên không trung, cách mặt đất hơn mười thước, từ trên cao đánh về phía Tần Mệnh, hắn vung quyền bạo kích, cách không đánh ra thanh mang đầy trời, năng lượng đáng sợ rũ xuống, hơn phân nửa rừng cây toàn bộ bị thanh mang bao phủ.
- Thiếu gia, chế phục hắn!!
Đám người Đồ Vệ nhao nhao hô to.
Thải Y cùng Tần Dĩnh nắm chặt bàn tay khẩn trương quan chiến, khuôn mặt xinh đẹp đều nghẹn đến đỏ bừng.
Tần Mệnh rút ra Đại Diễn Cổ Kiếm, trong phút chốc, người cùng kiếm như hòa làm một thể, giống như là lợi kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí lăng tiêu.
- Thiên Thu Vô Tung, vạn kiếm phá không.
Kiếm khí cuồng bá nghịch không mà lên, bành trướng nhanh chóng, vô số kiếm khí nổi lên, giống như thác chảy ngược trời cao, nát bấy tất cả thanh mang, càng bao phủ Vi Trường Không.
Bọn người Đồ Vệ nhịn không được cổ vũ, tốt, tốt!
Tần Dĩnh giật mình há cái miệng nhỏ nhắn, ca ca thật lợi hại.