Hơn trăm thiếu nữ tuyệt lệ giống nhau như đúc bao vây lấy Tần Mệnh, không thể nghi ngờ, đó đều là ảo ảnh, chỉ có một người là chân thân của Phượng Diệc Vân, thậm chí bên trong một người cũng không có.
Cảnh tượng kỳ dị, lại lộ ra nguy hiểm nồng đậm.
Huyễn thuật thật mạnh.
Tần Mệnh tuy rằng không hiểu, nhưng cũng có thể cảm nhận được loại võ pháp này cường đại.
Một tỷ đệ phối hợp, một người dùng huyễn thuật, một người tập kích, hai người liên thủ quả thực là tuyệt phối.
Trách không được Thánh Đường phái bọn họ xuất chiến, xem ra là nắm chắc phần thắng.
- Tần Mệnh, lĩnh giáo võ pháp của đệ tử Thánh Đường.
Thanh âm thanh linh của Phượng Diệc Vân trở về thú tràng, hơn trăm người tập thể mở miệng, thanh âm mờ ảo, không phân biệt được phương vị.
Cùng lúc đó, Phượng Diệc Hiên toàn thân thiêu đốt lên ngọn lửa, ẩn nấp trong bóng tối, tránh né bên ngoài huyễn thuật, giống như báo săn ẩn nấp, nhìn chằm chằm Tần Mệnh súc thế chờ phát động. Ánh mắt hắn rất lạnh, tập kích lại bị đánh ngược, sỉ nhục!
Vết thương đầm đìa máu tươi, hừng hực như kim châm.
Chờ đã, máu? Phượng Diệc Hiên đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng cầm máu.
Tần Mệnh mặt không chút thay đổi đứng đấy, kỳ thật đã nhìn chằm chằm phương vị của Phượng Diệc Hiên, mùi tanh của máu!
- Tỷ!! Áp chế hắn ta!!
Phượng Diệc Hiên quát lớn, nhanh chóng thối lui.
Hơn trăm Phượng Diệc Vân toàn bộ giơ cao hai tay, cao giọng ngâm tụng, trở về toàn trường. Trong phút chốc, thú tràng phong vân kịch biến, mây đen dâng lên trên cao, lôi điện cuồn cuộn, rừng cây rừng bị nhổ tận gốc, mang theo ngọn lửa cuồn cuộn, mặt đất vỡ vụn, toát ra luồng khí lạnh thấu xương, lợi kiếm, trường đao, thiểm điện, liệt diễm, hàn băng vân vân, các loại nguy hiểm nhanh chóng lan tràn, phảng phất có hơn trăm võ giả thi triển võ pháp!
Tiếng sấm ầm ầm đinh tai nhức óc, đao mang rực rỡ cắt qua hư không, vô tận liệt hỏa thiêu hồng bầu trời, một mảng lớn linh lực quang vũ xán lạn như sao băng...
Vô số ảo ảnh hiện lên ở thú tràng, thanh thế cực lớn, như đang tiến hành một hồi chiến tranh.
Những huyễn thuật này không chỉ hiện ra cho Tần Mệnh, mà còn cho tất cả mọi người xem chiến. Mặc dù là đệ tử Thánh Đường nhưng cũng không tự chủ được mà khẩn trương lên, cứ như chiến trường chân chính bao phủ bọn họ, uy thế đáng sợ muốn bao trùm toàn trường.
Thế công khủng bố tựa như dòng sông lớn cuồn cuộn đang chảy xiết, như biển lửa mãnh liệt đang cuồn cuộn, thú tràng phảng phất hoàn toàn bị hủy diệt, thanh thế to lớn đến cực điểm, tựa như thật lại như ảo, khó có thể phân rõ.
Đám người Đồ Vệ nhao nhao động dung, cũng thiếu chút nữa bị ảo giác ảnh hưởng.
Tần Mệnh vốn muốn hoàn toàn không để ý đến huyễn thuật, chờ Phượng Diệc Hiên tập kích, thế nhưng, cơn lốc cuốn tới trước mặt lại đột nhiên đem hất bay hắn, là thật bị hất lui, bị đâm cho khí huyết của hắn sôi trào, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra, bị hắn đè trở về.
Đây là võ pháp chân chính của Phượng Diệc Vân! Nàng có thể chế tạo huyễn thuật, càng có thể phát động công kích chân thật, ảo thuật cùng thế công giao hòa, đây mới là chỗ dựa để nàng có thể trở thành đệ tử nội đường Thánh Đường.
Tần Mệnh mở ra linh lực thuẫn, bao phủ thân thể hắn, nghiêm trận chờ đợi. Mái tóc dài của hắn múa loạn, đứng đó bất động, chỉ có cổ kiếm trong tay kịch liệt ầm ĩ, giống như là muốn không áp chế được sát uy của nó. Ảo giác phô thiên cái địa bao phủ hắn, chân thật hoàn toàn không phân biệt được thật giả, người không có đủ định lập chỉ sợ đã loạn trận tuyến.
Cục diện trên thú tràng hỗn loạn, mọi người ngoài sân nín thở ngưng thần, khẩn trương nhìn tình hình chiến đấu.
Tuy rằng không có nóng bỏng như thời điểm đối chiến Vi Trường Không, nhưng lại có một loại nguy hiểm cùng khẩn trương.
Phượng Diệc Vân và Phượng Diệc Hiên phối hợp vô cùng ăn ý, bọn họ không cần trao đổi ánh mắt, chỉ cần động tác đơn giản là có thể phán định mục tiêu của nhau.
Phượng Diệc Hiên tập trung vào Tần Mệnh, giống như con báo săn phát động tập kích, cùng lúc đó, Phượng Diệc Vân tăng cường khống chế ảo giác, phô thiên cái địa bao phủ Tần Mệnh.
- Đến rồi!!
Tần Mệnh khí trầm như nước, ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt. Hắn trong nháy mắt xuất kích, cả người hóa thành một chùm sáng vọt về phía trước, mục tiêu chỉ thẳng Phượng Diệc Hiên đang tập kích phía trước.
Giờ khắc này, hơn mười đạo lôi điện đan xen bổ về phía Tần Mệnh, còn có liệt hỏa hừng hực thiêu đốt phô thiên cái địa đánh xuống, muốn ngăn cản bước chân hắn đi tới, mưa đao khủng bố từng tầng từng tầng một, là ảo giác, lại cực độ mạo hiểm.
Tần Mệnh hoàn toàn không sợ hãi, kiên quyết gánh vác nguy hiểm, hắn càng thêm khẳng định phán đoán của mình, Phượng Diệc Vân đang ngụy trang cho Phượng Diệc Hiên, Phượng Phượng Diệc Hiên... hắn ở ngay phía trước. Tần Mệnh mãnh liệt xuyên thấu trùng trùng điệp điệp ngăn trở, đúng lúc này, một cỗ lốc xoáy bao phủ, từ sâu trong ảo ảnh lao ra, tráng kiện cuồng dã, xung quanh cơn lốc hình thành lưỡi đao khủng bố, Tần Mệnh gào thét, toàn thân nổ tung lôi triều:
- Bạo Vũ Cuồng Lôi!
Lôi điện tàn sát bừa bãi, roi điện cuồng vũ, mãnh mẽ đập nát cơn lốc, kèm theo tiếng nổ lớn, lôi điện kình phong không khống chế được tung bay, thế công của Tần Mệnh không giảm, thật sự giết ra, một kiếm khiêu sát, tập kích Phượng Diệc Hiên.
- Tần Mệnh, nhận lấy cái chết!