Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 259 - Chương 259 - Đùa Ngươi Chơi (1)

Chương 259 - Đùa ngươi chơi (1)
Chương 259 - Đùa ngươi chơi (1)

Phượng Diệc Hiên hai mắt xán lạn như sao, khí thế to lớn, kiếm thế lúc này tăng vọt, hình thành mưa kiếm đầy trời, lại giống như dòng sông chảy xiết, đánh thẳng vào Tần Mệnh, mỗi đạo kiếm quang đều cháy lên lửa mạnh, kiếm khí cùng liệt diễm giao hòa, sắc bén cùng cuồng bạo dung hợp, hình thành một mảnh cường lưu hủy diệt mạnh mẽ.

Hắn tự tin, một kích khóa chặt chiến cuộc.

- Tốt!

Các đệ tử Thánh Đường nhìn thật rõ ràng, phối hợp tuyệt diệu, nắm bắt thời cơ vô cùng đúng chỗ.

Tuy nhiên...

Tần Mệnh không sợ hãi, ngược lại ra tay đột kích trước Phượng Diệc Hiên.

- Vân Thâm Cửu Trọng Vụ, Kinh Đào Ngư Long Nộ.

Đại Diễn Cổ Kiếm chấn ra kiếm ảnh đầy trời, kiếm quang tầng tầng lớp lớp, liên miên không dứt nhào tới, giống như là đột nhiên nhấc lên tầng tầng sóng triều, thanh thế vô cùng kinh người, cây cối xung quanh nát bấy thành từng mảnh, bị kiếm khí xé thành mảnh nhỏ. Cửu trọng kiếm triều, cửu trọng bạo kích, trong hỗn loạn, trong kiếm triều, Tần Mệnh đột ngột giết ra, tựa như cá chép hóa rồng, thanh thế tăng vọt, một chút kiếm quang nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt Phượng Diệc Hiên, xích sáng chói mắt, kiếm thế tăng vọt làm cho người ta sởn tóc gáy.

Biến cố trong phút chốc, căn bản không có đường xoay quanh.

Bang!!

Đại Diễn Cổ Kiếm va chạm với hỏa kiếm trong tay Phượng Diệc Hiên, một tiếng chấn động chói tai, hỏa kiếm vỡ vụn, vỡ thành từng mảnh nhỏ, Đại Diễn Cổ Kiếm còn nguyên vẹn không tổn hao gì, sát thế không giảm, xẹt qua lau cổ hắn, mang theo một đường máu tanh. Mà kiếm triều tán loạn theo đó bao phủ hắn, nổ tung máu tươi đầy trời, đem hắn hất bay tại chỗ.

- Dừng tay!

Đệ tử Thánh Đường kinh hồn đứng dậy, bọn họ như nhìn thấy Tần Mệnh giết hắn.

Các trưởng lão Thánh Đường khẽ nhíu mày, kiếm thế thật mạnh, lực khống chế thật chuẩn xác! Tần Mệnh thế nhưng lại có thể nắm lấy tiên cơ trong ảo giác vô tận, còn có thể hung hiểm khống chế phương hướng kiếm, lướt qua cổ Phượng Diệc Hiên, không có thật sự xuyên thủng.

Phượng Diệc Hiên nằm trên mặt đất, toàn thân đầy vết thương, hắn không thể tin được mình lại bị Tần Mệnh đánh trọng thương. Tập kích hai lần, thế nhưng toàn bộ đều bại, bại đến không có bất kỳ hồi suy nghĩ nào! Nhưng Phượng Diệc Hiên lúc này không dám nghĩ đến những thứ đó, cả người hắn phát lạnh, kinh hồn khó định, trong nháy mắt vừa rồi, đâu chỉ là bại, thiếu chút nữa đã chết. Hắn hoàn toàn tin tưởng kiếm của Tần Mệnh nếu nghiêng thêm vài phần nữa sẽ chém bay đầu hắn.

- Diệc Hiên!

Phượng Diệc Vân kinh hô, nàng chỉ lo tạo ra ảo giác, cũng không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.

Phượng Diệc Hiên gian nan chống người lên:

- Đừng để ý đến ta! Đánh bại hắn! Hắn đã thi triển hơn mười lần võ pháp, linh lực không sai biệt lắm đã dùng hết.

- Ngươi nấp trước...

Phượng Diệc Vân đang muốn nổi giận, đột nhiên cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên, một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu nàng, tiếp theo cảm giác được nguy hiểm lớn bao phủ nàng!

Không chỉ có nàng, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo như bị sát khí thấu xương bao phủ.

Tần Mệnh đứng trong phế tích thú tràng, hai tay đặt ở ngực, mười ngón tay cứng đờ, một vòng xoáy màu đen nhanh chóng thành hình, sâu trong vòng xoáy dần dần hiện ra một thanh đao nhỏ tối đen như mực, rộng chừng một ngón cái, dài dừng một ngón tay, thân đao lạnh như băng, đen kịt giống như một cái hắc động nhỏ. Hàn ý lạnh lẽo làm cho người ta run rẩy từ linh hồn, sát khí thấu xương đánh sâu khắp toàn thân Phượng Diệc Vân.

- Tu La đao?!

Đệ tử Thánh Đường đồng loạt nhíu mày, ngưng trọng chú ý. Bọn họ ở hoàng thành đã nghe được tin đồn nhiều nhất chính là đao mà Tần Mệnh tu luyện, nghe nói là thân đao hoàn toàn là do sát khí của Tần Mệnh ngưng tụ mà thành, có thể xâm nhập linh hồn người, một khi đánh trúng, triệt để mất đi sức chiến đấu. Tần Mệnh chính là dùng Tu La đao đánh bại truyền nhân Thiết gia, Thiết Sơn Hà, giành được vinh quang ngũ cường của trà hội bát tông.

Phượng Diệc Vân như bị định ngay tại chỗ, lần đầu tiên cảm giác được tử vong lạnh như băng, cách mình gần như vậy. Nàng không tự chủ được nhìn vào hắc đao, trong lúc hoảng hốt, thanh hắc đao kia cũng như đang nhìn nàng, giống như một tử thần nho nhỏ, đối với nàng lộ ra nụ cười dữ tợn.

Đông! Đông!

Thế giới như trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng tim đập nặng nề của mình.

- Tỷ!! Tránh xa ra!

Phượng Diệc Hiên kinh hãi kêu lên.

Phượng Diệc Vân hoàn hồn, đáng ghét! Ta lại bị Tu La đao mê hoặc? Hơn trăm phân thân nàng tập thể ngâm vịnh, huyễn thuật hủy diệt khủng bố bao phủ thú tràng, xâm nhập ý thức của mọi người, cũng ý đồ xâm nhập Tần Mệnh.

Tuy nhiên...

- Bắc Vực, Tu La Tử, Tần Mệnh, mời chỉ giáo!

Tần Mệnh thì thầm nỉ non, nhắc lại danh hào Tu La Tử. Hai tay đột nhiên mở ra, mang theo, Tu La đao trong nháy mắt nổi lên, một cỗ sát khí vô hình bao trùm toàn trường, mang đến hàn khí vô tận, chấn khai sát khí thao thiên, trong lúc hoảng hốt, Tu La sát giới phảng phất muốn tái hiện.

Phốc phốc phốc, tất cả phân thân của Phượng Diệc Vân trong nháy mắt bị tiêu diệt, vô tung vô ảnh, ảo giác hủy diệt tiêu tán đầy trời, toàn bộ như gió cuốn mây tàn đều trống rỗng.

Tu La sát giới trước mặt, tất cả ảo giác đều là trò đùa!

Không thể nào... Chân thân Phượng Diệc Vân kinh hồn lui về phía sau, thế nhưng, Tu La đao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, giống như là vượt qua không gian, mang đến lạnh lẽo cùng hắc ám vô tận, phóng đại trong tầm mắt nàng, đánh vào trán nàng.

Phượng Diệc Vân như bị sét đánh, ngửa mặt bay ngược, Tu La đao không có thực thể, lại mang đến sát khí mạnh mẽ, thật sự đánh bay nàng. Giữa không trung, ý thức Phượng Diệc Vân xoay chuyển, giống như rơi xuống hắc động vô tận, lạnh như băng, tuyệt vọng, sợ hãi bất lực, lại giống như rơi xuống chiến trường tử vong, vô số bàn tay từ bốn phương tám hướng vươn tới, bao vây nàng, muốn xé rách nàng.

Bình Luận (0)
Comment