Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2611 - Chương 2611: Con Cháu Bất Tài, Trở Về

Chương 2611: Con cháu bất tài, trở về Chương 2611: Con cháu bất tài, trở về

Đông Hoàng Lang Hoài mặt không biểu tình liếc nhìn Đông Hoàng Thái, không để ý đến, chắp tay sau lưng đi vào nhà.

Nam tử theo sát phía sau Đông Hoàng Lang Hoài, đúng là Đông Hoàng Thượng.

Sắc mặt Đông Hoàng Thượng có chút trắng bệch, biểu lộ thống khổ xoắn xuýt, không dám nhìn thẳng mắt Đông Hoàng Thái, kiên trì muốn theo vào.

- Ngươi chán sống!!

Đông Hoàng Thái chụp lấy Đông Hoàng Thượng, đè thấp thanh âm giận dữ mắng mỏ.

- Không phải ta đi mật báo, là ngài ấy đến tìm ta!

Đông Hoàng Thượng sắc mặt phát khổ, hắn đã chủ động bế quan, cái gì cũng đều không để ý tới, chính là không nguyện ý trộn lẫn gút mắc phức tạp, lại không nghĩ rằng hôm nay Đông Hoàng Lang Hoài lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn, lạnh như băng hỏi một câu, Đông Hoàng Hạo Nguyên trở về? Hắn có thể làm sao, đương nhiên là gật đầu!

- Vô liêm sỉ! Ngươi coi ta là kẻ đần? Hắn làm sao có thể biết rõ Đông Hoàng Hạo Nguyên trở lại!

- Chuyện thật không liên quan đến ta!

Đông Hoàng Thượng có khổ mà nói không nên lời.

Đông Hoàng Thái dùng sức cầm lấy cổ áo của hắn, nhìn bóng lưng đi đến phía trước kia, thầm mắng tiếng đáng chết, bay lên trời, xông về cung điện tộc trưởng.

Đông Hoàng Lang Hoài mặc dù đã già, cảnh giới thoái hóa nghiêm trọng, nhưng uy thế vẫn là rất đủ. Ba mươi năm qua, Đông Hoàng Hạo Trạch vẫn luôn không có động đến hắn, không chỉ đơn giản là hắn chủ động rút khỏi giữ vững trung lập, mà là lão gia hỏa này nhân mạch quá rộng, trong bảy bộ lạc Đông Long khác đều có bằng hữu của hắn, hơn nữa quyền lợi rất lớn.

- Đó là ai?

Đồng Ngôn đang thương lượng làm sao dẫn khô lâu ra đến, lại nhìn thấy một lão nhân lưng còng tang thương xuôi theo đường nhỏ đi tới.

Lão nhân đầu đầy tóc trắng, ăn mặc y phục đơn sơ, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, hơn nữa có loại bệnh trạng rất nặng, hình như là nửa cái chân đã bước vào quan tài. Hắn đi vô cùng chậm, ánh mắt lạnh lùng lăng lệ ác liệt kia lại đang thủy chung nhìn Tần Mệnh, sâu xa đáy mắt dường như có chút điểm quang mang đang đung đưa.

Trong khí hải của Tần Mệnh, Tàn Hồn bỗng nhiên tránh thoát khỏiHuyết Lôi phong ấn, xuất hiện ở phía trên khí hải, hồn thể chấn động dữ dội, dường như cảm nhận được khí tức để cho hắn kích động.

Hỗn Thế Chiến Vương thoáng nghiêm nghị, đều cảm giác được lão nhân bất phàm, cảnh giới chỉ có cao giai Thánh Võ, nhưng khí tức vô cùng quái dị, mạnh yếu biến hóa không định. Trực giác nói cho hắn biết, thời kì huy hoàng cảnh giới khẳng định lão nhân vô cùng khủng bố.

- Tiền bối, ngươi tìm ai?

Tần Mệnh cảm thụ lấy Tàn Hồn biến hóa trong khí hải, mơ hồ có thể đoán được rất có thể là lão nhân thân nhân của Tàn Hồn.

- Ta tìm đạo hồn niệm phong tồn trong thân thể ngươi kia.

Thanh âm lão nhân già nua lại trầm thấp, con mắt sâu xa dường như xem thấu thân thể của Tần Mệnh, nhìn trộm đến Tàn Hồn trong khí hải.

- Tần Mệnh! Hắn là tổ gia gia của ta!

Hồn niệm Tàn Hồn tại chấn động, cứ như là thanh âm cũng trở nên run rẩy. Hắn thật không thể tin được cảm thụ lấy lão nhân đi tới ở bên ngoài, đó là người năm đó kiên định ủng hộ hắn tiếp quản toàn tộc nhất, càng là người dẫn đạo cùng bồi dưỡng hắn, đã từng cho qua hắn lực ủng hộ to lớn, đối với hắn cũng ký thác qua kỳ vọng thật cao.

Từ biệt ba mươi năm, tổ gia gia vậy mà còn sống?!

Đông Hoàng Lang Hoài đi đến trước mặt Tần Mệnh, nâng lên tầm mắt già nua nhìn hắn, chậm rãi đưa tay, muốn thông đồng hồn niệm lẫn nhau, lại yên lặng ngừng lại. Hắn sống đến tuổi tác lớn như vâth, những đường đi qua, những chuyện trải qua, nhiều đến chính hắn đều nhớ không rõ, sớm đã nhìn thấu thế sự, nhìn nhạt sinh mệnh. Dài đến hơn hai mươi năm bế quan minh tưởng, cũng rất ít lại có nỗi buồn chấn động. Nhưng giờ khắc này, ánh mắt của hắn lại đung đưa, tâm có một chút kéo căng.

Ba mươi năm trước, hắn trút xuống tâm huyết trên người Đông Hoàng Hạo Nguyên, cũng quả thực thưởng thức tác phong phái cứng của Đông Hoàng Hạo Nguyên, hắn cho rằng Đông Hoàng Hạo Nguyên sẽ là người thừa kế của mình, cũng đầy tràn hy vọng chỉ Đông Hoàng Hạo Nguyên mới có năng lực xử sự cùng thống ngự. Lúc ấy toàn tộc cũng biết Đông Hoàng Hạo Trạch cùng Đông Hoàng Linh Lung thiên phú rất mạnh, tuy nhiên có nhiều hơn phân nửa người ủng hộ lấy Đông Hoàng Hạo Nguyên, nguyên nhân cũng chính là ở chỗ này.

Hắn cũng không hy vọng diệt trừ Đông Hoàng Hạo Trạch, mà là hi vọng Đông Hoàng Hạo Trạch cùng Đông Hoàng Linh Lung có thể đi vào vương thất, tới đó lấy được địa vị càng cao, còn chuyện quản lý tộc đàn liền giao cho Đông Hoàng Hạo Nguyên thích hợp hơn. Đây là kỳ vọng của hắn, cũng là kế hoạch của rất nhiều lão nhân trong tộc.

Tâm huyết, cố gắng, đợi chờ, càng có đính trụ áp lực đến đỡ cho Đông Hoàng Hạo Nguyên, thời kì kia hắn tự nhận là thời khắc sống đặc sắc nhất. Về sau Đông Hoàng Hạo Trạch cùng Đông Hoàng Linh Lung phong vị Long Hổ cùng lúc không có đả kích đến hắn, đó cũng là chuyện trong dự liệu, nhưng Đông Hoàng Hạo Nguyên mất tích thần bí, lại đánh tan toàn bộ phe phái ủng hộ.

Ngắn ngủn mười năm, bộ lạc thứ ba mưa gió trôi giạt, theo Đông Hoàng Hạo Trạch cường thế kế vị, một hồi mây đen báo thù bao phủ bộ lạc. Nguyên một đám cường giả ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã tử vong, nguyên một đám trưởng lão đang bế quan đều xuất hiện ngoài ý muốn, nguyên một đám tân tú bởi vì các loại nguyên nhân mà chết trre. Một hồi quyền lợi thay đổi, mang đến một hồi đao gọt búa bổ như cường thế thay máu.

Hắn ý đồ tìm kiếm Đông Hoàng Hạo Nguyên, lại không thu hoạch được gì, chỉ có thể chấp nhận sự thật ‘Đã tử vong’. Đối mặt thân bằng cầu cứu, đối mặt tộc nhân bi thương gào thét, hắn nhắm nghiền hai mắt, lựa chọn thoái vị, hắn biết rõ, không thể chống lại cùng Đông Hoàng Hạo Trạch, nếu không toàn bộ bộ lạc thứ ba sẽ bộc phát nội loạn, mà hắn sẽ là tội nhân bộ lạc. Hắn càng biết rõ, bản thân phải thỏa hiệp, mới có thể tận lực bảo toàn dòng máu một hệ tộc nhân hắn đây, nếu không... Chết sẽ càng nhiều càng thảm hại hơn.
Bình Luận (0)
Comment