Chương 2612: Tế hiến thân hồn, thuốc dẫn trùng sinh (1)
Chương 2612: Tế hiến thân hồn, thuốc dẫn trùng sinh (1)
Ba mươi năm, hắn đã nhìn nhạt, đã bình tĩnh, ngẫu nhiên sẽ nhớ lại Đông Hoàng Hạo Nguyên mà bản thân đã từng ký thác qua vô số tâm huyết cùng đợi chờ, thực sự chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Sinh ra ở Chiến tộc, lớn lên ở Chiến tộc, hưởng thụ lấy vinh quang vô thượng, cũng phải thừa nhận lấy đau khổ tương ứng.
Hắn, nhận! Nhịn!
Nhưng, ba mươi năm, hắn đã cảm nhận được thọ nguyên gần kề, rất nhanh sẽ chết đi, lại đột nhiên có người nói với hắn, người kia... Trở về...
Ba mươi năm a, thay đổi bất ngờ, thế sự đổi trời, hết thảy hết thảy đều thay đổi, cái người rõ ràng đã chết kia lại trở về.
Đông Hoàng Lang Hoài run run thở ra một hơi, đầu ngón tay già nua đụng phải ngực của Tần Mệnh, một luồng hồn tơ thấm vào trong cơ thể của hắn, trầm xuống tiến vào khí hải mênh mông. Hồn tơ trôi giạt, tụ thành hình dáng hắn, cũng nhìn thấy Đông Hoàng Hạo Nguyên đã đang chờ đợi.
Đông Hoàng Hạo Nguyên chậm rãi quỳ xuống đất, thống khổ cúi đầu.
- Con cháu bất tài... Đông Hoàng Hạo Nguyên, trở về...
Đông Hoàng Lang Hoài nhìn hồn thể quỳ gối trước mặt, một hồi lo lắng đau khổ.
Ba mươi năm a, hắn đã gần đất xa trời, mà nam tử đã từng tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn hào tình vạn trượng kia, cũng chỉ còn lại hồn lực yếu ớt. Hắn có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ biến thành một câu:
- Năm đó, là ai hại ngươi?
Đông Hoàng Hạo Nguyên lắc đầu:
- Không phải người khác, là bản thân ta. Ba mươi năm trước, ta vì tìm kiếm truyền thừa rất cao, một mình rời khỏi Thiên đình. Ta vốn tưởng rằng có thể mau chóng trở lại, ta kỳ vọng lấy có thể đánh cược một lần cuối cùng, nhưng... Ta sai...
- Không phải hắn...
Đông Hoàng Lang Hoài nói nhỏ.
- Ta bị nhốt tại biên hoang, là Tần Mệnh đã cứu rỗi ta, mang ta vượt qua Cổ Hải, đến nơi này.
Đông Hoàng Hạo Nguyên đã không lại ghi hận mối thù năm đó, kỳ thật dù cho tìm đến, thì phải làm thế nào đây? Chúng vương truyền thừa cuối cùng sẽ không rơi vào trên người hắn. Trước kia không có nghĩ như vậy, càng không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại lại không thể không chấp nhận thực tế.
- Vì cái gì không sớm trở lại.
- Đoạn đường này, đi khó khăn, đi chậm rãi.
- Chậm... Đúng vậy a... Chậm, đoạn đường này ngươi đi ròng rã ba mươi năm.
Đông Hoàng Lang Hoài cũng không biết là cần phải đáng thương hắn, hay là nên tiếc nuối, việc đã đến nước này, hết thảy cũng không có cơ hội làm lại từ đầu.
Hồn lực Đông Hoàng Hạo Nguyên run run dao động, hắn quỳ gối trước mặt lão nhân thống khổ nói nhỏ:
- Bộ lạc đã không có vị trí của ta, ta càng không mặt mũi nào lại ở lại chỗ này.
- Đúng vậy a, ngươi đã về trễ, hết thảy đều đã thay đổi, nơi này là nhà, cũng không còn là nhà.
- Ta chỉ muốn tìm một cơ hội trùng sinh, một tâm nguyện cuối cùng của ta. Thành, cuộc đời này ta không lại về Chiến tộc, bại, ta thản nhiên chấp nhận.
Đông Hoàng Hạo Nguyên quỳ gối trước mặt Đông Hoàng Lang Hoài, cúi đầu thật sâu.
Đông Hoàng Lang Hoài chậm rãi giơ tay lên, nhẹ vỗ về đầu Đông Hoàng Hạo Trạch:
- Trùng sinh? Ngươi hồn thiếu phách phá, dù là tụ lên Linh Bảo, cũng chưa chắc có cơ hội.
- Chỉ cần hồn thể cùng thân thể giao hòa, Tàn Hồn thiếu phá cũng có thể từ từ thai nghén.
- Chưa đủ một phần trăm cơ hội, đáng giá sao? Nếu như bại, hồn phách ngươi bây giờ khả năng muốn cũng sẽ hóa toàn bộ.
Đông Hoàng Hạo Nguyên chỉ có bi thương một câu:
- Nửa chết nửa sống, ba mươi năm. Ta còn có cái gì phải sợ hay sao?
Đông Hoàng Lang Hoài nhìn hồn thể trước mặt một lát, chậm rãi lắc đầu, rút lui đi ra từ trong khí hải của Tần Mệnh.
Tần Mệnh cảm nhận được hai người nói chuyện, cũng có chút cảm xúc nhàn nhạt. Chỉ vì một cái quyết định của Đông Hoàng Hạo Nguyên năm đó, thay đổi vận mệnh của rất nhiều người. Cả đời rất dài, lại rất ngắn, còn không thể nghịch chuyển.
Đông Hoàng Lang Hoài nhìn Tần Mệnh, rủ xuống đôi mi vô thanh trầm mặc, một hồi lâu sau, hắn yếu ớt một câu:
- Người trẻ tuổi, đi theo ta.
…
Sau khi Đông Hoàng Hạo Trạch nhận được tin tức, giận tím mặt, nghiêm khắc thét ra lệnh Đông Hoàng Thái tìm kiếm là ai bị để lộ tin tức. Hắn không thể dễ dàng tha thứ trong bộ lạc bản thân khổ tâm gầu dựng có phản đồ xuất hiện, so về chuyện Đông Hoàng Lang Hoài biết Đông Hoàng Hạo Nguyên trở về này, hắn càng phẫn nộ trong bộ lạc có người dám công nhiên đối kháng cùng hắn!!
Đông Hoàng Thái tự thân phát động điều tra, dẫn đầu bắn hạ thẩm vấn Đông Hoàng Thượng tàn khốc, nhưng mà cái gì cũng đều không có tra được, ngay cả người phụ trách giám thị Đông Hoàng Lang Hoài đều không hiểu thấu, bởi vì bọn họ căn bản là không thấy được có ai ra vào qua u cốc Đông Hoàng Lang Hoài bế quan.
Sau khi tộc nhân báo cáo Đông Hoàng Lang Hoài tự thân mang bọn người Tần Mệnh đi, Đông Hoàng Hạo Trạch lập tức phái người nhìn chằm chằm chặt chẽ, toàn diện quản chế. Đông Hoàng Lang Hoài mặc dù đã già, cũng nhanh đến tuổi chết, nhưng dù sao cũng là người lớn tuổi nhất trong tộc, cũng tồn tại lực ảnh hưởng rất sâu, hắn còn không dám cưỡng ép ban được chết. Nhưng, nếu như lão già kia thật sự muốn có hành động gì, hắn không ngại nâng lên dao mổ, triệt để giết chết cái nút thắt lớn nhất trong lòng hắn kia.
Đông Hoàng Lang Hoài mang theo Tần Mệnh rời khỏi đình viện, đi tới trong núi rừng ngoài hai mươi dặm, nơi này rời xa trong bộ lạc, thuộc về một góc hẻo lánh, cũng là nơi sau khi Đông Hoàng Lang Hoài rút khỏi thủ vệ bộ lạc dốc lòng bế quan ẩn cư, hơn hơn năm qua, hắn vẫn đều luôn ở chỗ này, số lần ra ngoài một tay đều có thể đếm đi qua.
Bọn người Tần Mệnh cùng đi theo vào trong u cốc núi rừng, một tòa trúc lâu đơn sơ, một mảnh vườn trồng trọt nồng đậm mùi thuốc, bên trong gieo rất nhiều linh thảo kỳ lạ quý hiếm. Một lão nô thủ vệ ở chỗ này, hiếu kỳ nhìn bọn người Tần Mệnh đi tới.